Chương 34

Thậm chí còn có người nói, mặt của Xấu tức phụ đều do Vân Hoành đặt mông ngồi nát, đáng sợ hơn nữa là lời như vậy vẫn có người tin.

Thẩm Vãn Tịch một mình canh giữ ở nhà, tự nhiên không thể biết những chuyện này.

Quá nửa giờ Thân, nàng dự đoán Vân Hoành sắp trở về, vì thế rửa sạch tay bắt đầu làm cơm tối.

Trên núi trời tối chậm, cho dù trời đầy mây, trong phòng bếp cũng vẫn sáng sủa.

Thẩm Vãn Tịch đầu tiên đem một khối thịt heo nửa nạc nửa mỡ băm nhỏ thành nhân thịt, lấy hành lá thái nhỏ, gừng, tỏi băm, rượu vàng, xì dầu vừa đủ trộn lẫn vào thịt đã băm tốt, trộn thật đều, lại dùng muỗng nhỏ múc một muôi thịt, cho vào lòng bàn tay xoa thật đều, thành một viên thịt lớn bằng lòng đỏ trứng gà.

Một đám thịt viên mang màu sắc bắt mắt, đem nước miếng trong miệng Thẩm Vãn Tịch đều ứa ra, nàng chỉ ngóng trông Vân Hoành có thể trở về sớm một chút, đừng để nàng làm xong cơm, còn muốn chịu đói bụng chờ Vân Hoành trở về cùng nhau ăn.

Tác giả có lời muốn nói:

Vợ chồng Vân Hoành hô hào: Không bịa đặt, không truyền bậy!

Trong phòng bếp tích cóp không ít trứng gà, Thẩm Vãn Tịch đếm đếm thấy có chừng mười hai quả, nhưng nàng không dám lãng phí, chỉ lấy sáu quả dùng làm nguyên liệu nấu ăn bữa tối, còn thừa lại sáu quả để lại cho Vân Hoành mang đến trấn trên bán lấy tiền.

Gõ một cái lỗ trên vỏ trứng, đem lòng đỏ và lòng trắng bên trong quả trứng cho chảy ra ngoài, đến khi bên trong quả trứng sạch sẽ không còn gì. Sau đó Thẩm Vãn Tịch cẩn thận tách lòng đỏ và lòng trắng, lấy vỏ trứng cho vào một chút lòng trắng, lại đem thịt vừa viên tròn nhét vào trong, tiếp lại dùng một chút lòng trắng trứng bao trọn, đổ đầy vỏ trứng.

Sáu quả trứng nhồi thịt hoàn thành, còn thừa lòng đỏ trứng nàng dùng bột mì với đường nhào cùng làm thành nắm bột, đem ép thành bánh, bên ngoài xoa một lớp dầu, lại rắc chút hạt vừng, để tới trên bếp nướng nửa canh giờ.

Lòng đỏ của sáu quả trứng gà làm thành sáu khối bánh nướng, mỗi cái đều vàng óng ánh xốp giòn, ngửi mùi liền thấy thơm ngọt ngào, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Trong nồi hấp cơm cho bữa tối, bên ngoài trời đã tối quá nửa. Thẩm Vãn Tịch cho thêm củi vào trong lòng bếp, nhanh chóng đi thu đệm trải giường trong viện.

Quần áo đều hong khô, trong không khí mang theo một chút cảm giác ẩm ướt, nàng sờ soạng vài lần cũng không xác định được đến cùng là khăn trải giường khô hay không, dù sao không tính quá ẩm ướt, buổi tối hẳn là có thể ngủ.

Nhưng vỏ chăn vốn có hai lớp, so với khăn trải giường khó khô hơn rất nhiều, cảm giác đầu ngón tay ướŧ áŧ là không thể lừa được.

Thẩm Vãn Tịch thở dài, vỏ chăn còn chưa khô nhưng biết làm sao được?

Nàng đem khăn trải giường đã khô thu lại đem vào vòng trải ra, vỏ chăn còn ẩm gác lên người mang đến phòng bếp, một bên đốt củi lửa, một bên đem vỏ chăn hướng lòng bếp hơ, mượn hơi nóng từ trong bếp chậm rãi hong khô.

Đừng nói, hong vỏ chăn như vậy vẫn rất có hiệu quả, không bao lâu mặt hướng về phía lửa cháy liền được sức nóng hong cho khô ráo. Thẩm vãn Tịch lần nữa đem vỏ chăn thu lại, đổi một góc khác tiếp tục sấy.

Sau một lúc, một làn hương có mùi lạ chui vào chóp mũi.

Thẩm vãn Tịch hít một hơi xung quanh, thời điểm cảm thấy đúng là mùi cơm khét, mới sợ tới mức nhanh chóng dập tắt lửa. Nàng chỉ lo thêm củi lửa sấy vỏ chăn, vậy mà quên trong nồi còn hấp cơm đấy!

Nàng vội vàng mở nồi ra nhìn, cơm phía dưới đã dán một tầng cơm cháy, cháy đen xì.

Vỏ chăn còn chưa khô hoàn toàn, cơm còn cháy, thật là tính sai.

Thẩm Vãn Tịch đem cơm trong nồi còn có thể ăn múc ra một cái tô lớn, còn lại cháy cơm giống như than cốc dùng xẻng nấu đào ném ra ngoài thùng nước gạo, dùng lực cạo một lúc lâu mới triệt để rửa nồi sạch sẽ, đun nước nóng.