Chương 8

Cùng lúc này, Vân Mặc Sơn cũng thu xếp chuẩn bị xuống núi. Tới cửa sau sơn trại, thuộc hạ hắn dẫn ngựa đến, hắn dặn dò vài ba câu:

"Nói với Nhị gia của ngươi ta sẽ trở về trước khi mặt trời lặn." Dứt lời phi người lên ngựa đi thẳng xuống chân núi.

Dọc đường đi, trong lòng Vân Mặc Sơn không ngừng luyện tập trước những gì sẽ nói trước mặt Tiêu Chí, hắn vẫn luôn thấp thỏm lo lắng nhưng lại quyết tâm tuyệt đối và sẽ không đổi ý.

Về phía Tiêu Chí đang trên đường lên núi Đại Long, từ sau khi hai chủ tớ kia theo sau Tiêu Chí lên núi, Tiêu Chí nghe hai người thì thầm nói chuyện rất nhiều, đại khái hiểu rõ nguyên nhân cả hai sốt ruột như vậy. Hóa ra người này là công tử độc nhất của một thương nhân buôn lương thực lớn ở huyện Mai Bình. Trước đó mấy ngày, hắn ta chạy đến Thanh Lâu, dùng giá cao chuộc lại vị hoa khôi của thanh lâu đó. Nhưng khi vị hoa khôi đó được hắn ta đưa về nhà chưa đến hai ngày đã bị bức đến mức nhảy giếng. Cha hắn ta nghe hắn quậy đến mức liên quan đến mạng người liền đem hắn nhốt vào phòng muốn cấm túc hắn một tháng. Vị thiếu gia này mỗi ngày đều say sưa trong tửu sắc, sao có thể chịu đựng được. Mới vừa ở trong đó một ngày, nửa đêm hắn ta gọi hai gã sai vặt của mình đến, nghĩ cách chạy đến nhà Tổ Mẫu tránh đi đầu sóng gió, nhân tiện nói tổ mẫu quản cha mình để cha đừng chạy đi quản hắn ta mãi.

Mới đi được một lát, tên công tử kia hét lên:

"Còn phải đi bao lâu nữa? Chân của bổn thiếu gia sắp phải chặt đi luôn rồi."

Vừa nghe gã sai vặt nói còn phải đi qua ngọn núi phía trước , hắn ta liền chửi ầm cả lên:

"Đều tại ả tiện nhân kia, dụ dỗ bổn thiếu gia chuộc ả ta về, lại không chịu bồi gia chơi vài trò chơi. Ả cho rằng nhảy giếng có thể tốt hơn, chẳng phải cuối cùng cũng bị vứt đi bãi tha ma sao."

Tiêu Chí nghe hắn ta không nói được một câu tử tế nào, thầm nghĩ hắn ta đúng là không phải người mà. Vậy nhưng gã sai vặt bên cạnh cũng không kém gì, nịnh bợ hắn ta:

"Đó là do ngài lợi hại, Như Ý cô nương đó cũng thật không biết cân nhắc gì cả sao lại khen ngợi cô ả , kĩ nữ nào mà chưa bị người ta chơi qua, chính mình còn chưa phải là đại tiểu thư, ra vẻ làm gì chứ."

Tên công tử trong lòng vui vẻ, trên mặc đắc ý:

"Hừ, còn không nhìn xem ta đây là ai."

Dừng chút rồi nói:

"Bây giờ nghĩ lại lúc chơi đùa với Yên Hồng nương tử vẫn rất vui vẻ."

Gã sai vặt trong lòng thầm nghĩ, nếu Yên Hồng nương tử kia không bị bức cho tự tử mà chết thì cũng sẽ bị chơi đến chết.

Tiêu Chí nghe cuộc trò chuyện của hai người sinh ra cảm giác chán ghét, muốn nhanh chóng vượt qua ngọn núi tách khỏi hai người họ, miễn cho hai người gặp báo ứng lại liên lụy mình. Nghĩ vậy Tiêu Chí nhanh chân hơn.

Lức này bên sơn trại đang diễn ra rất náo nhiệt. Hóa ra vừa nãy Tiêu Chí nghe thấy tiếng chim chính là do hai huynh đệ Mã Ất nói chuyện với nhau. Dựa theo nội quy hằng ngày, hôm nay đến lượt hai người ra ngoài đi tuần. Huynh đệ hai người tách nhau ra ở trước cửa, một người đi về phía đông, một người đi về phía tây. Mã Ất đi về phía tây, một mình đến trạm canh gác. Y tìm một cây đại thụ rồi nhanh nhẹn bò lên trên. Mã Ất nhìn một lượt khắp xung quanh, liền nhìn thấy trên con đường phía trước xuất hiện ba người đi đến. Y thấy một người đeo tay nải đi trước mở đường, ở giữa là bộ dáng một công tử, đằng sau lại có một người đi nữa.

Mã Ất đánh giá quần áo của ba người, đặc biệt là vị công tử đi ở giữa, thấy quần áo hắn ta sạch sẽ, bên hông còn có hai khối ngọc bội nhỏ sáng lấp lánh liền hiểu rõ. Ngay sau đó y quay đầu hướng về phía đông, mở miệng truyền tin bằng tiếng chim kêu.

Chốc lát nghe đối diện truyền đến tiếng chim đáp lại, Mã Ất mở miệng kêu hai tiếng, bên kia không đáp lại nữa. Hai bên giao lưu xong, Mã Ất tiếp tục nhìn chằm chằm theo bóng ba người.

Bên kia, Mã Giáp theo tin mà Mã Ất truyền đến lập tức chạy như bay về sơn trại. Vừa đến cửa trại liền gọi lớn:

"Nhị gia, trong núi có người đến."

Hình nhị gia nghe Mã Giáp ồn ào trước cửa sơn trại, tức giận nói:

"Từ đâu đến? Nhìn ngươi chả có tí tiền đồ nào."

Mã Giáp vừa cười "Ha ha" vừa đi đến bên cạnh Hình Võ nói:

"Ba người, hai tùy tùng, một tên đầu to, trên người tên đầu to có tiền."

Hình Võ nghe thông tin này liền cảm thấy nhàm chán, đứng dậy nói:

"Đi, đi xem thử."

Ngay sau đó bên cạnh Hình Võ xuất hiện một toán sơn phỉ, tất cả đi theo gã, ra đến giá treo vũ khí bên ngoài cầm đao lên, vừa xách vũ khí vừa lôi ra miếng vải đen trùm mặt lại.

Một đám người nghênh ngang theo Mã Giai ra ngoài sơn trại, y dẫn mọi người đến trạm canh gác phía tây, trong miệng kêu tiếng chim. Bên này tiếng kêu dừng lại, bên kia âm thanh lại truyền đến.

Hai bên giao lưu một hồi, Mã Giáp quay lại nói: "Bên này!", phía sau các huynh đệ theo hướng Mã Ất bên kia đi đến. Không đến nửa nén hương, đám người hội ngộ Mã Ất, Y chỉ cho mọi người phương hướng chính xác, nói:

"Đến cửa động lớn, có hàng ngon."

Hình Võ đi tới phía trước quan sát, tình huống hai huynh đệ họ báo cáo đều giống nhau, lại hỏi thêm:

"Đại ca nói khi nào sẽ trở lại?"

"Trước mặt trời lặn sẽ trở lại." Một sơn phỉ đứng phía sau trả lời.

Hình Võ nghĩ ngợi rồi nói:

"Chờ không kịp rồi, chúng ta đi kiểm tra trước."

Nói xong sắp xếp kế hoạch với vài huynh đệ phía sau, mang theo Mã Giáp và ba người khác đi đến cửa động lớn, hai người nữa theo Mã Ất đi về phía cửa còn lại của động.

Hình Võ mang theo bốn người đến phía trước con đường mà Tiêu Chí đang đi, vài người núp xung quanh bụi cỏ quan sát hành động của ba người. Hình Võ híp mắt nhìn ba người kia, gã ta trừng lớn hai mắt tập trung theo dõi họ, thầm nghĩ đúng là hàng tốt tìm đến tận cửa.

Tiêu Chí không biết bản thân lúc này đang trở thành con mồi của sơn phỉ, cậu càng muốn nhanh chân tách khỏi hai người phía sau, họ lại càng coi cậu là người dẫn đường bám sát theo cậu.

Chốc lát, tên đại công tử kia đã thấm mệt, dựa vào cây đại thu thở dốc, trong miệng còn nói:

"Không được, không được, gia đi không nổi nữa."

Gã sai vặt phía sau chạy lên đỡ hắn ta, dẫn hắn đến chỗ trống bên đất ngồi, nói: "Công tử người mau ngồi nghỉ một lát đi."

Vừa đặt mông lên mặt đất, gã sai vặt đã nhanh chóng chạy đến bóp chân cho hắn ta. Tiêu Chí thấy có thể tách khỏi hai người, nhẹ nhàng thở ra, bước chân cụng chậm lại. Tên công tử kia còn muốn thị uy, lớn giọng nói Tiêu Chí:

"Này, tên kia, ngươi làm gì mà đi nhanh như vậy? Bộ bà ngoại sắp sinh hay gì?"

Tiêu Chí nghe hắn nói bậy, định quay đầu mắng hắn liền nghe phía trước có tiếng hét. Cậu giật mình, ngẩng đầu lên đã thấy bụi cỏ phía trước có nhiều người nhảy ra, ai cũng cao lớn, quay lại đằng sau cũng thấy bốn người khác nhảy ra.

Những người này đều mặc quần áo ngắn, trên tay cầm dao dài, trên mặt đều đeo khăn vải màu đen. Tiêu Chí biết có chuyện chẳng lành, vậy mà cậu thật sự gặp phải sơn phỉ, tuy rằng biết họ sẽ không hại người, nhưng vào lúc này cậu vẫn cảm thấy thật sợ hãi.

"Ai? Dám chặn đường bổn thiếu gia?"

Tiêu Chí quay lại liền thấy tên công tử kia bò từ đất lên, tức giận nhìn bọn sơn phỉ. Tiêu Chí thầm nghĩ, thật sự có người không sợ chết, lúc này kẻ ngốc cũng biết bọn họ đã gặp phải sơn phỉ. Vị công tử này còn dám tỏ ra cao ngạo, không biết ngốc thật hay giả ngốc.

Vừa dứt lời, một tên cướp lớn đứng đầu cầm dao chạy tới. Khi nhìn thấy điều này, Tiêu Chí vội vàng né sang một bên. Tên kia cũng không quan tâm Tiêu Chí, đi thẳng đến chỗ tên đại công tử, hắn ta sợ hãi kêu một tiếng rồi đẩy gã sai vặt ra rồi chạy xuống núi. Gã sai vặt sợ hãi nhìn hắn ta, miệng liên tục nói:

"Công tử cứu tôi với."

Gã sai vặt bò dậy định chạy theo công tử nhà mình thì thấy hắn ta bị ba sơn phỉ khác chặn đường. Cả hai không thể chạy được đã bị hai người bên cạnh túm lại.

Tên công tử này đúng là không biết điều, nhìn sơn phỉ bao quanh bốn phía hét lên:

"Các ngươi có biết gia là ai không? Dám động vào ta, các ngươi không muốn sống hả?"

Vừa dứt lời đã bị tên đi đầu đá vào bụng, nói:

"Lão tử chính là muốn bắt ngươi."

Tên công tử kia nào chịu được, ôm lấy bụng la oai oái lên. Tiêu Chí xem canh này mà run sợ, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nói với vị sơn phỉ đang canh giữ mình:

"Vị này đại ca, ta cùng hai người bọn họ không phải một đường, có thể cho ta qua hay không?"

Sơn phỉ kia còn chưa đáp đã nghe tên công tử kia hét:

"Sao lại không cùng đường? Nếu như không phải do ngươi dẫn đường, bổn thiếu gia sao có thể gặp phải đám chết tiệt này?"

Vừa dứt lời đã bị ăn đạp. Tiêu Chí trong lòng tức giận, sao có thể xui xẻo như vậy, hai người bọn họ gặp báo ứng lại liên lụy đến cậu chứ.

Tiêu Chí vừa muốn mở miệng nói gì đó liền nghe tên sơn phỉ cao to nói:

"Được rồi. Dẫn họ lên núi."

Dứt lời nhìn lướt qua tên công tử bột kia và Tiêu Chí rồi bước về hướng lên núi. Những sơn phỉ còn lại tự phân công với nhau, đoạt lấy tay nải, lấy dây thừng cột tay, dùng vải đen bịt kín hai mắt cậu lại. Trong lúc đó, tên công tử kia vậy mà không chịu im miệng, cuối cùng bị bọn sơn phỉ nhét vải vào mồm. Ba sơn phỉ khác đem gã sai vặt kia đi truyền tin, còn lại đưa cậu và tên kia lên núi. Tiêu Chí hoảng hốt cực độ, chân tay mềm nhũn ra nghĩ lần này xong thật rồi.