Chương 7: Biết rõ tâm ý thì không có gì phải sợ hãi

Vân Mặc Sơn sau khi múa kiếm trong sân, tâm tình đã tốt lên cả người sảng khoái, hắn liền cầm theo quần áo sạch đi ra sau núi tắm rửa.

Bên kia Hình Võ - kẻ vừa chứng kiến màn múa kiếm lúc sáng sớm của Vân Mặc Sơn - bị dọa cho tỉnh táo, nhìn lại bản thân còn nằm trên đất với phiến cửa đang nằm trên mặt đất liền cảm thấy đau răng. Lúc đó, lại có một tiểu tử không có mắt, như một cơn gió chạy tới trước Hình Võ, nhìn thấy tư thế này, y mỉm cười hỏi: "Nhị gia, trong phòng có chuột sao?"

Hình Võ nhảy dựng lên:

"Nhảm nhí !Nhà ngươi mới là chuột thành tinh."

Tiểu gia hỏa che miệng cười "Ha ha", sau đó nói:

"Nhị gia, ngài bình tĩnh, tôi sẽ sửa cửa lại cho ngài ngay."

Nói xong, y quay người bỏ chạy đi lấy hộp dụng cụ. Mới vừa chạy ra đi hai bước, liền nghe được phía sau Hình Võ gọi lớn: "Quay lại đây!"

Thiếu niên nghe vậy lập tức quay lại chỗ Hình Võ, cười hì hì hỏi:

"Nhị gia có gì sai bảo ạ?"

Hình Võ lười nhìn đến bộ dáng khúm núm của y, hỏi:

"Đêm hôm qua ai canh cửa?"

Y ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:

"Nhị đệ của ta."

Hình Võ nghe vậy liền thúc giục y:

"Mau gọi hắn đến, nhanh lên đi."

"Tuân lệnh!" Nhận được mệnh lệnh, chàng trai vội trả lời và chạy ra sân.

Một lúc sau, tôi thấy có hai người từ ngoài sân chạy vào, hai người giống nhau đến lạ, đều mặc quần đùi, nhưng một người có gương mặt vui tươi hớn hở, một người gương mặt cứng nhắc. Thật ra hai người này chính là một cặp sinh đôi, người vừa nãy lải nhải trước mặt Hình Võ chính là đại ca Mã Giáp, nhị đệ Mã Ất mang theo cái mặt than đứng ngay sau đó. Thấy hai người đến, Hình Võ hỏi:

"Tối hôm qua lão đại về lúc nào?"

"Quá canh ba." Mã Ất trả lời.

"Có gì lạ hay không?"

Mã Ất suy nghĩ một chút rồi mới trả lời:

"Ngoại trừ việc ngựa của lão đại nổi điên thì những cái khác đều không có gì lạ cả."

Hình Võ nghe vậy thầm nói ai mà hỏi về ngựa chứ, lại tưởng tượng lại thường ngày tên Mã Ất này với lão đại là cùng một dạng người ít khi nói cười, muốn từ trên mặt họ nhìn ra được điểm gì lạ thì quả thật rất khó.

Sau đó, gã đuổi hai người xuống, khi Mã Giáp ra đến sân lại thò đầu vào trong, hỏi:

"Nhị gia, cánh cửa kia còn cần sửa không?"

Hình Võ tức giận đến mức cầm giày từ chân phải lên ném về phía Mã Giáp. Y "Ai da." một tiếng rồi xoay người bỏ chạy. Rốt cuộc lỗ tai của gã cũng được yên, Hình Võ âm thầm suy xét lại, thời điểm Lão đại xuống núi vào hôm trước còn hăng hái vui vẻ, tại sao trở về vừa sáng sớm lại đi múa kiếm? Hơn nữa, đã nhiều năm rồi gã chưa từng thấy Vân Mặc Sơn múa kiếm, còn rất dọa người, gã thầm nhủ bảy tám phần đã có việc gì đó rồi. Hình Võ lại tưởng tượng chẳng lẽ tiểu cô nương kia đã biết lão đại hắn là cướp, không dám cùng đại ca qua lại sao?

Hình Võ ngồi xổm trên mặt đất, lẩm bẩm trong lòng và suy nghĩ cân nhắc đủ chuyện.

Về phía Vân Mặc Sơn, hắn đi đến sau núi, cởϊ qυầи áo, ngâm mình trong hồ nước mát lạnh, lại nghĩ đến những chuyện khiến mình phiền lòng. Hắn nghĩ hắn và Tiêu Chí là tâm ý tương thông, chính bản thân cũng không thể có chuyện giấu giếm cậu được. Nếu nói chuyện này với Tiêu Chí, cậu nhất thời không chấp nhận được thì hắn phải làm sao đây? Có nên nói cho Tiêu Chí biết hay không, Vân Mặc Sơn trong lòng không chắc chắn lắm. Đang lúc hắn đang vô cùng lo lắng thì nghe thấy phía trước có người gọi:

"Đại ca, tắm rửa sao."

Vân Mặc Sơn nhìn về phía phát ra âm thanh, nhận thấy người đến là Hình Võ. Gã mang theo một bộ quần áo ném lên bãi cỏ, cởϊ áσ trên ra và bước xuống bên kia bờ hồ ngâm mình. Vân Mặc Sơn cũng mặc kệ gã, nhắm mắt tựa về phía sau dưỡng thần. Hình Võ đưa tay vẩy một ít nước lên người mình rồi lại nhích dần nhích dần về phía Vân Mặc Sơn. Vân Mặc Sơn nghe được động tĩnh liền mở mắt ra, Hình Võ vội vàng dừng động tác lại, giả bộ tiếp tục tắm rửa.

Hai người nhất thời không nói nên lời, Hình Võ vò đầu bức tai muốn mở miệng dò hỏi. Lúc mở miệng định hỏi lại nghe Vân Mặc Sơn cất giọng:

"A Võ, nếu ngươi có người mình yêu thích nhưng người đó lại không biết thân phận của ngươi thì phải làm sao đây?"

Hình Võ cười thầm một tiếng, đợi nửa ngày cũng đợi được huynh mở miệng. Tuy nhiên gã cân nhắc, suy nghĩ một lúc mới dám nói:

"Phải xem xem người ta có thích huynh hay không?"

Vân Mặc Sơn không trông đợi gì vào câu trả lời của Hình Võ, chỉ là bản thân không có cách gì, suy nghĩ rất lâu rồi mới bật nói thành tiếng:

"Nếu người đó cũng thích ngươi nhưng trước đó lại không biết thân phận của ngươi thì sao?"

Hình Võ suy nghĩ rồi nói:

"Cho dù là thích ta, vì cái gì còn quan tâm đến thân phận của ta?"

Sau khi Vân Mặc Sơn suy ngẫm những lời nói này trong đầu hai lần, hắn chợt bừng tỉnh và thông suốt, ngẩng đầu lên cười "ha ha".

Hình Võ nghe hắn cười cũng vui vẻ theo, tiếng cười thậm chí còn to hơn cả Vân Mặc Sơn. Lúc này, nếu có người đến và thấy hai người đang ngâm mình trong ao nước, ngửa mặt lên trời cười không ngừng, nhất định sẽ cho rằng bọn họ là hai kẻ điên. Hai người cười đủ rồi, Vân Mặc Sơn vỗ vai Hình Võ nói "Đa tạ.", trong lòng hắn đã có quyết định của mình rồi. Hình Võ bị Vân Mặc Sơn vỗ vai đột ngột liền nhe răng trợn mắt, hơi ngượng:

"Chuyện của đại ca cũng là chuyện của ta, đại ca đừng khách khí."

Vân Mặc Sơn đứng dậy lên bờ, nói với gã: "Hôm khác mời ngươi uống rượu."

Hình Võ lập tức trả lời:

"Đại ca mời rượu ta tất nhiên sẽ uống, đại ca vẫn nên nhanh đưa tẩu tẩu về ra mắt đi."

Vân Mặc Sơn thấy gã không thể nghiêm túc mới nói chuyện một lát đã lộ nguyên hình, lại lười để ý đến gã nữa, mặc quần áo vào rồi đi về. Hắn vốn định ngày mai sẽ xuống núi cùng Tiêu Chí nói chuyện rõ ràng , nếu cậu không chấp nhận, hắn cũng sẽ quấn lấy cậu, về sau đều lấy tương lai của hai người mà tính toán.

Lúc này, dưới chân núi, Tiêu Chí mới về nhà sau buổi kể chuyện, liền thấy Tiêu Đại Nương cầm một cái tai nải da đang dọn quần áo. Tiêu Chí nghi hoặc hỏi:

"Nương, người muốn đi đâu vậy?"

Tiêu Đại Nương thấy cậu trở về, vội vàng ngừng tay, rót cho Tiêu Chí chén nước trà, trả lời:

"Buổi trưa mới gặp Vương chưởng quầy."

Tiêu Chí mới vừa nghe Vương chưởng quầy đến, vội cắt lời bà, hỏi:

"Vương chưởng quầy sao lại đến đây? Người không khỏe sao?"

Tiêu Đại Nương vừa thấy cậu sốt ruột, nhanh chóng trả lời:

"Không phải ta, là Nhị di của con."

"Nhị di sao ạ?" Tiêu Tri thoáng yên lòng hỏi.

"Vương chưởng quầy nói hôm qua hắn xuống lấy thuốc, trùng hợp gặp gỡ Xuân Sanh ca ca của con nhờ hắn truyền tin cho nương, nói rằng hai ngày trước nhị di của con đuổi theo Bảo Nhi ngoài đồng, vô tình bị ngã, bị thương ở chân, lang trung nói phải nằm khoảng hai ba tháng mới khỏi."

Tiêu Chí thấy bà sốt ruột lại hỏi: "Nương định đi đến đó thăm nhị di sao?"Tiêu Đại Nương thở dài:

"Thân thể này của ta mới vừa khỏe lại, đường đến nhà nhị di của con lại là đường núi khó đi, cũng không biết chuyến này đi có được không."

Tiêu Chí làm sao có thể yên tâm để bà đi được, khuyên:

"Người chắc chắn biết sức khỏe của mình như thế nào, không thể cứ như vậy đến đó được." Nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: "Vẫn nên để con đi, đợi thân thể nương khỏe hơn có thể đi lại nhanh nhẹn như trước thì con sẽ đưa người qua đó."

Tiêu Đại Nương nghĩ chỉ đành như vậy thôi, nhìn Tiêu Chí dặn dò:

"Con cẩn thận một chút, ta nghe nói trên núi Đại Long có một toán sơn phỉ rất mạnh."

Tiêu Chí nghe vậy vui vẻ trấn an bà:

"Nương chưa nghe việc họ chỉ cướp của người giàu chứ không động đến dân thường sao?"

Tiêu Đại Nương vẫn không yên tâm:

"Vẫn nên cẩn thận chút sẽ tốt hơn, không phải sơn phỉ nào cũng có thể thương lượng đâu. Ngày mai con xuất phát sớm chút, ở lại bên kia hai ngày rồi trở về."

Sau khi Tiêu Chí gật đầu đồng ý với bà, cậu vội chạy đến quán trà và nói với ông chủ về việc nghỉ phép ba ngày. Cậu còn dặn dò những tiểu nhị nếu vị đại hiệp cầm kiếm lại đến, hãy nói trong nhà cậu có việc và sẽ trở lại quán trà sau ba ngày nữa. Khi thấy tiểu nhị đã nhớ rõ, Tiêu Chí mới yên tâm trở về nhà. Một đêm yên bình trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chí khoác tay nải lên, dặn dò Tiêu Đại Nương một lượt nữa rồi mới đi đến chân núi Đại Long. Cứ như vậy, Tiêu Chí đi bộ không ngừng nghỉ hơn một canh giờ. Lúc này, mặt trời đã lên cao, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một hai người tiều phu đang kiếm củi trên núi.

Tiêu Chí nghĩ đã đi được gần một nửa chặng đường, chân cũng đã mỏi nhừ nên tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, móc ra trong túi một miếng lương khô rồi gặm từ từ.

Sau khi đã nghỉ ngơi đủ, Tiêu Chí cảm giác chân mình đã có sức lực trở lại, liền đứng dậy đi tiếp. Đi được khoảng một nén nhang, bỗng cậu nhìn thấy phía trước có một chiếc xe ngựa, trên đó một người dùng sức túm lấy dây cương kéo về phía trước, người phía sau dùng sức đẩy thùng xe. Hai người ăn mặc như hai gã sai vặt, nghĩ thầm trong xe ngựa nhất định có chủ nhân thực sự, do không muốn xen vào việc của người khác, Tiêu Chí men theo thành xe đi tiếp.

Vừa đi được hai bước đã nghe một gã sai vặt nói:

"Thiếu gia, con đường núi phía trước không dễ đi, xe ngựa thực sự không thể đi qua được."

Dứt lời, bên trong xe ngựa truyền ra tiếng người tức giận:

"Một lũ vô dụng, không có xe ngựa muốn bổn thiếu gia đi như thế nào?"

Tiêu Chí nhìn lại thấy một người nhảy xuống từ xe ngựa, vừa nhìn đã biết đây không phải con của một gia đình bình thường. Gã sai vặt phía trước bước tới nhìn nhìn, tức giận đá bánh xe ngựa rồi quay đầu gọi một gã sai vặt khác:

"Ngươi đánh xe ngựa về đi, ta đi kiếm chỗ cho thiếu gia nghỉ ngơi."

Gã sai vặt nhận được lệnh vội dắt ngựa lùi lại, quay trở lại con đường cũ. Hai người chủ tớ còn lại cũng theo sau Tiêu Chí hướng đến con đường lên núi.

Đi được một lúc, Tiêu Chí nghe được một âm thanh chim chóc kêu mới lạ. Cậu thầm nghĩ chim nào kêu lạ như vậy, nghe giống như tiếng nói chuyện của hai người hơn. Nhưng Tiêu Chí nào biết đó là tiếng của hai người đang giả tiếng chim chóc nói chuyện.