Chương 5: Say rượu

Hôm qua Vân Mặc Sơn đến quán trà Tứ Hải nghe kể chuyện. Khi hai người gặp nhau, cả hai đều vui mừng khôn xiết, sau đó hẹn tối nay cùng nhau uống rượu tại quán rượu nhỏ phía đông thành phố. Tiêu Chí ít khi mất tập trung vào ban ngày như vậy, thật vất vả lắm mới kể xong câu chuyện hôm nay, Tiêu Chí liền vội vàng chạy về nhà. Vừa về đến nhà, đúng lúc Tiêu Đại Nương đang dọn cơm lên bàn, Tiêu Chí vội vàng vào phụ, nói:

"Nương, không phải nói chờ con trở về sao, Lý lang trung nói người phải nghỉ ngơi thật tốt mới được."

Tiêu Đại Nương chậc một tiếng: "Lý lang trung còn nói khi khỏe hơn một chút thì có thể xuống giường và ra ngoài hoạt động nhiều hơn. Lúc trước luôn nằm trên giường cả ngày, xương cốt cũng sắp rã ra rồi."

Tiêu Chí thấy tinh thần bà rất tốt, cũng yên lòng. Cậu nghĩ gần đây sức khỏe Tiêu Đại Nương chuyển biến rất tốt, gánh nặng trong lòng cậu dần hạ xuống, nhẹ nhàng thở ra.

"Mấy ngày nữa người khỏe lại, con sẽ đưa người đến chỗ nhị di ở hai ngày. Lúc trước người cò nói vói con là nhớ Bảo Nhi." Nhị di mà Tiêu Chí nhắc đến không ai khác chính là tỷ muội ruột với Tiêu Đại Nương, năm xưa bà được gã đến nông thôn. Năm trước, con trai bà mới lấy vợ sinh ra đứa cháu lớn trắng trẻo mập mạp, gọi là Bảo Nhi.

Tiêu Đại Nương vừa gắp thức ăn cho Tiêu Chí vừa nói:

"Ta rất nhớ Bảo Nhi, lần trước Xuân Sinh ca của con đến thăm ta đã kể cho ta nghe rất nhiều về việc Bảo Nhi đã đi và chạy được."

Dừng một chút bà lại nói tiếp:

"Nương vẫn mong con sớm ngày thành gia lập thất, cảm giác có người cạnh bên bầu bạn và khi ở một mình rất khác nhau."

Tiêu Chí thầm nghĩ không phải cũng giống nhau sao, lại nhớ lại cuộc hội ngộ lúc nãy với Vân Mặc Sơn, được người ta quan tâm chiếu cố, liền cảm thấy trái tim ấm áp. Bình thường mỗi khi Tiêu Đại Nương nhắc tới chuyện này, Tiêu Chí sẽ không vui đáp lại, nói rằng cậu và bà sống rất tốt và không muốn lấy vợ. Ai ngờ hôm nay được nhìn thấy nước da hồng lên của cậu, mặt cậu cả buổi đều nhìn vào chén.

Không ai hiểu con bằng mẹ, Tiêu Đại Nương lại là người từng trải, nhìn thấy thái độ của cậu liền minh bạch mọi chuyện, vui vẻ hỏi cậu:

"Con hình như đã có ý trung nhân phải không? Là cô nương nhà nào?"

Tiêu Chí nghe những lời này liền sợ tới mức ho khan liền tục, Tiêu Đại Nương vội đưa nước cho cậu vừa vỗ lưng:

"Con thật là, đứa nhỏ này còn ngại ngùng cái gì. Được rồi, chờ khi nào con muốn thì tìm nương nói chuyện."

Tiêu Chí vội vàng ăn xong, nói no rồi mới chạy về phòng mình. Khi về đến phòng, cậu lục lọi tủ quần áo và chọn ra một bộ quần áo mà trước đây mình chỉ mặc trong những ngày đầu năm mới. Trước gương, sau khi thay quần áo, Tiêu Chí lén chạy đi múc nước rửa mặt, tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Sau khi đã sửa soạn xong, còn chút thời gian trước khi đến giờ hẹn với Vân Mặc Sơn, nghĩ dù sao ở nhà cũng không thể ngồi yên, liền chào Tiêu Đại Nương rồi tản bộ về thành đông.

Cùng lúc này, Vân vương trên núi cũng đang tắm rửa, thay quần áo và thu dọn mọi thứ xong xuôi. Có huynh đệ trong trại nhìn thấy còn tò mò hỏi:

"Đại đương gia lại muốn xuống núi uống rượu nữa sao."

Vừa dứt lời liền bị Hĩnh Võ chụp đầu, lên tiếng:

"Không phải mùng một mười lăm, không thấy đại đương gia có tinh thần như vậy sao, đó là muốn xuống núi tìm tẩu tẩu cho các ngươi đó."

Bên kia có mấy huynh đệ nghe lời này tinh thần dần tỉnh táo, nhao nhao hỏi vị tẩu tẩu kia có xinh đẹp không, là người ở đâu, khi nào đại đương gia mới mang người lên đây giới thiệu với các huynh đệ? Vân Mặc Sơn bị bọn họ làm ồn đến mức đau đầu, nói: "Đừng nghe Nhị đương gia của các ngươi nói bậy bạ."

Nói xong liền đẩy bọn họ, đi ra bên ngoài. Phía sau, Hình Võ còn ồn ào:

"Đại ca, buổi tối sẽ không để cửa chờ huynh đâu."

Nghe hắn nói cả bọn cười vang. Vân Mặc Sơn thầm nghĩ nên chọn một người nào đó đến quản lí cho tốt bọn nhãi này.

Tiêu Chí một mình đi tới thành đông, liền nhìn thấy một người đứng trên cây cầu nhỏ phía trước, người nọ như cũ mặc một bộ quần áo màu đen chỉnh tề, thân hình cao lớn, bên hông đeo một thanh kiếm. Vân Mặc Sơn nhìn thấy Tiêu Chí xuất hiện, liền nhìn cậu nhoẻn miệng cười, trông thật là tiêu sái và đẹp trai.

* Tiêu sái: Thanh cao, phóng khoáng

Tiêu Chí ngẩn ngơ nhìn hắn, lúc phản ứng lại mới là vội vàng đi đến phía trước, hỏi:

"Mặc đại ca chờ lâu không?"

Vân Mặc Sơn cũng bước đến phía cậu vài bước, trả lời:

"Không lâu, chờ đệ lâu một chút cũng không sao." Lại hỏi Tiêu Chí: "Có mệt không."

Tiêu Chí nghe hắn hỏi cảm thấy ấm lòng, ngại ngùng trả lời: "Không sao, không mệt."

Hai người sóng vai nhau đi về phía trước, tiến vào một khu rừng trúc rậm rạp, vào mùa này lá trúc xanh tươi, thân cao thẳng tắp, thỉnh thoảng có gió thổi qua khiến rừng trúc phát ra tiếng như tiếng nhạc xào xạc. Vân Mặc Sơn nhìn người bên cạnh, cảm thấy phong cảnh thật đẹp, người lại càng đẹp hơn, hắn lén ngửi ngửi Tiêu Chí, liền ngửi được một mùi thơm tươi mát tràn ngập trong cả cơ thể mình. Tiêu Chí không biết hành động nhỏ của Vân Mặc Sơn, nhưng cậu cảm thấy rừng trúc này giống như một kết giới tự nhiên cách ly hai người với thế giới bên ngoài. Lúc này, cảm nhận được hơi thở của Vân Mặc Sơn bên cạnh, Tiêu Chí cảm thấy trong lòng như có con nai chạy loạn, sau đó lại bình tĩnh như nước, tóm lại chỉ muốn đến gần người bên cạnh hơn. Lại thầm mong người này cũng có tâm tư giống mình.

Cứ như vậy, hai người có tâm tư giống nhau đi đến một quán rượu sâu trong rừng trúc, Vân Mặc Sơn dẫn Tiêu Chỉ tìm một chỗ vắng vẻ, hai người ngồi xuống. Tiêu Chí nhìn quanh đánh giá, thấy quán rượu xây bằng trúc rất sạch sẽ và trang nhã, có hai ba tốp người ngồi uống rượu với nhau, bọn họ thấp giọng nói chuyện, khác hẳn với sự ồn ào náo nhiệt thường ngày, khiến Tiêu Chí cảm giác nơi đây rất đẹp. Vân Mặc Sơn gọi mấy đĩa đồ ăn nhẹ và hai vò rượu, mở vò rượu và rót rượu cho hai người, sau đó nói với Tiêu Chí:

"Đây là rượu do quán tự ủ, đệ mau uống thử xem có khác so với rượu của những nơi khác không?"

Tiêu Chí cầm bát rượu lên, đặt dưới mũi ngửi ngửi liền cảm giác được một mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào mũi, cậu thầm nghĩ loại rượu này chắc chắn say lòng người. Hai người nâng chén rượu cụng nhau, Vân Mặc Sơn uống một ngụm rượu, sau đó nói với Tiêu Chí:

"Rượu này rất mạnh, uống chậm thôi."

Tiêu Chí nhẹ giọng trả lời: "Vâng."

Nói xong liền nhấp một ngụm nhỏ, rượu tràn vào khoang miệng, cảm giác cay xe khiến cậu suýt chút nữa là phun ra. Tiêu Chí nhanh chóng nuốt xuống, lại cảm thấy trong bụng nóng như lửa đốt, khiến nước mắt trào ra. Tiêu Chí cay đắng lập tức há miệng thở dốc, hai tay không ngừng quạt miệng mình.

Vân Mặc Sơn thấy vậy, vội vàng nhét một miếng thịt bò vào miệng cậu, cười nhẹ rồi nói:

"Ăn nhiều đồ ăn đi, rượu này vẫn phải để đại ca thay đệ uống."

Dứt lời cũng quan tâm đến ý của Tiêu Chí liền cầm lấy bát rượu của cậu sau khi đưa bát rượu, một hơi uống sạch.

Gò má Tiêu Chí vốn đã hồng hồng vì hơi rượu, nhưng khi nhìn thấy động tác dứt khoát của Vân Mặc Sơn, sắc mặt càng đỏ hơn. Cậu lợi dụng cơn say mắng Vân Mặc Sơn: "Ai muốn huynh thay ta uống? Ta có thể tự mình uống từ từ."

Tiêu Chí vừa nói vừa cầm vò rượu rót đầy cho cả hai, thừa dịp Vân Mặc Sơn không để ý liền lặng lẽ dời nơi vừa bị hắn uống qua chuyển đến phái mình. Một lúc sau, Tiêu Chỉ thấy Vân Mặc Sơn uống hết hai bát rượu, sắc mặt bình tĩnh như uống nước, liền phồng má tức giận.

Vân Mặc Sơn tựa hồ biết cậu đang suy nghĩ gì, nhìn vẻ mặt tức giận của cậu, hắn bỗng nhiên cảm thấy đáng yêu, nhìn cậu nói: "Ta thường xuyên uống rượu, từ lâu đã quen rồi, lúc trước ta cũng như vậy. Lần đầu tiên ta uống rượu cũng không khác gì đệ bây giờ."

"Đại ca chơi xấu, biết rõ ta uống không được, còn muốn cho ta uống." - Tiêu Chí trong lòng biết hắn đây là muốn an ủi mình. Vân Mạc Sơn lại cho rằng cậu mới là chơi xấu, trong lòng thầm nói ngày hôm ấy ở trên núi là ai nói muốn mời ta uống rượu, còn nói không say không về. Tuy vậy, trước mạt cậu hắn cũng không nói toạc ra, dỗ dành Tiêu Chí:

"Được được được, là đại ca sai, đại ca tự phạt ba chén, Tiêu đệ có vừa lòng không?"

Nói rồi liền thật sự tự rót tự uống ba chén rượu, dường như còn sợ Tiêu Chí không hài lòng, cuối cùng còn đem bát rượu lật ngược lại cho cậu xem. Tiêu Chí nhìn hắn oán trách: "Ta biết ta không thể so sánh với đại ca, bát còn lại này là của ta."

Nói xong, cậu cầm bát nhấp một ngụm nhỏ, cay quá lại vội dừng lại để đút thức ăn vào miệng.

Vân Mặc Sơn thấy bộ dáng quật cường của cậu càng cảm giác rất thú vị, cũng không ngăn cản nữa, nghĩ dù cho cậu uống say cũng có mình chăm sóc, yên tâm cùng cậu uống tiếp.

Sau khi uống cạn ba bát rượu nữa, nhìn sang Tiêu Chí, chậm rãi đưa bát rượu trống không lên miệng, uống mãi không thấy rượu bực bội bỏ chén rượu xuống. Cậu tìm quanh bàn thì thấy bình rượu, cầm bình rượu lên áp vào tai lắc lắc, không nghe thấy tiếng rượu, không cam lòng mà mở một mắt nhìn vào trong bình rượu.

Vân Mặc Sơn thấy cậu đã say, đang định cầm lấy vò rượu trong tay Tiêu Chí thì thấy cậu ngẩng đầu há miệng, dùng hai tay nâng vò rượu lên rót vào miệng. Giọt rượu cuối cùng trong vò rượu rơi xuống môi trên đỏ mọng của cậu, Tiêu Chí thè chiếc lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng liếʍ giọt rượu cuối cùng vào miệng.

"Ầm" một tiếng, Vân Mặc Sơn cảm thấy cả người mình bốc hỏa, toàn thân giống như một đám cháy rừng đang lan ra, giờ phút này ngay cả Đông Hải Long Vương cũng không thể dập tắt ngọn lửa này.

Vân Mặc Sơn cướp lấy vò rượu của Tiêu Chí, nói: "Hết rồi."

Tiêu Chí nghe xong thì bĩu môi bất bình, Vân Mặc Sơn miệng khô khốc một hồi, cuối cùng hắn cũng hiểu được câu "sắc bất mê nhân, nhân tự mê " * là gì rồi.

(*Câu gốc: 酒不醉人人自醉 - Sắc bất mê nhân, nhân tự mê ): Rượu không tự nhiên làm say người, chỉ có người tự làm mình say. Sắc đẹp không tự nhiên làm người mê muội, chỉ có người tự mình mê đắm trong sắc đẹp.

Vân Mặc Sơn vỗ vỗ đầu Tiêu Chí trấn an nói:

"Hôm nay đệ thật sự uống nhiều lắm rồi, nếu còn muốn uống, hôm khác ta sẽ mang đệ đến đây."

Nói rồi đứng dậy muốn đỡ Tiêu Chí đứng dậy, ai ngờ Tiêu Chí vẫn không chịu nhúc nhích, cứ ngồi vậy nhìn chằm chằm vào trước bàn, Vân Mặc Sơn nhìn theo ánh mắt cậu thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào mâm đậu phộng. Vân Mặc Sơn cảm thấy buồn cười ngồi xuống, bưng đĩa đậu phộng ra, bóc từng hạt đưa cho cậu. Tiêu Tri ngốc ngốc ngồi ở trên ghế nhìn Vân Mặc Sơn lột đậu phộng, Vân Mạc Sơn lột một hạt liền đưa đến bên miệng cậu, chờ đến khi miệng căng phồng lên mới nhai lại một lần. Vân Mạc Sơn thấy hai má hồng hồng của cậu phồng lên, trông rất giống con sóc ăn hạt trên núi Đại Long, hắn thực sự muốn bắt một con sóc ngay lập tức để so sánh. Khi bóc hạt đậu phộng cuối cùng, Vân Mặc Sơn đã làm một động tác nhỏ, dùng ngón tay cái và ngón trỏ kẹp hạt đậu phộng béo ngậy màu trắng rồi đưa vào miệng Tiêu Chí. Tiêu Chí mở nửa con mắt nhìn hắn, tự nhiên mà ăn đậu phộng, cuối cùng liếʍ ngón tay Vân Mặc Sơn nói: "Mặn quá."

Quả thực là không cho người ta đường sống, Vân Mạc Sơn bị đầu lưỡi nhỏ mềm mại liếʍ qua, nhất thời tất cả lửa trong cơ thể đều dồn thẳng vào khu vực dưới rốn ba tấc kia. Sau khi nhìn quanh, Vân Mặc Sơn biết nơi này không phải nơi để mình làm càn, liền nhanh chóng móc bạc vụn ném lên trên bàn, sau đó ôm Tiêu Chí rời khỏi quán rượu.Vừa ra khỏi quán rượu, không khí đột nhiên rất trong lành, Vân Mặc Sơn hít một hơi thật sâu, cảm giác được lửa trong cơ thể đã dần giảm đi một nửa. Nhưng Tiêu Chí đang say rượu nằm trong lòng hắn, vừa ra gió cậu đã cảm thấy thân thể mềm mại không còn chút sức lực nào, dựa cả cơ thể vào Vân Mặc Sơn. Vân Mặc Sơn thầm nghĩ toang rồi, vừa mới thoải mái chút thì lửa trong người lại ngày càng tăng lên thay vì giảm xuống, hắn nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ nổ tung mất. Hắn lay người trong ngực:

"Tiêu huynh đệ! Tiêu huynh đệ!"

Tiêu Chí miễn cưỡng mở to đôi mắt mơ màng, nhìn Vân Mặc Sơn nói:

"Kỳ lạ thật, sao lại có đến hai Mặc đại ca vậy?"

Vừa nói cậu vừa đưa tay sờ soạng trên mặt Vân Mặc Sơn, khiến Vân Mặc Sơn nắm lấy bàn tay tinh quái của cậu nói:

"Đừng lộn xộn, nếu lại làm loạn, ta sẽ đánh mông đệ."

Tiêu Chí nghe nói bị đánh mông, sợ hãi mà bình tĩnh lại, nhưng vẫn dựa vào Vân Mặc Sơn nói: "Chân đệ không có chút sức nào, đại ca cõng đệ đi."Vân Mạc Sơn nghe cậu mềm như bông làm nũng với mình, trong lòng thầm nói lúc này đừng nói là cõng trên lưng, muốn leo lên cổ hắn cũng được nữa. Cứ như vậy, Tiêu Chí để Vân Mặc Sơn cõng mình đi vào rừng trúc, lúc này trăng đã lên cao, ánh sáng và bóng tối xuyên qua kẽ lá rậm rạp tiến vào rừng trúc yên tĩnh. Tiêu Chí nằm trên lưng Vân Mặc Sơn, cảm thấy trên đời này chưa có lúc nào cậu có thể thoải mái như vậy. Cậu mong rừng trúc sẽ lớn chút để bản thân có thể tận hưởng cảm giác này lâu hơn thì tốt biết mấy.

Vân Mặc Sơn chú ý tới người phía trên đã ôm chặt lấy cổ mình, bên má phải là vầng trán mịn màng của Tiêu Chí, khi hắn di chuyển, cái trán đó thỉnh thoảng lại cọ vào má phải của hắn.

Lúc này Vân Mặc Sơn cảm thấy đi tiếp con đường này đã là rất tốt rồi.