Chương 4

Lại nói về Vân Mạc Sơn, sau khi đưa Tiêu Chí về, hắn lại là cưỡi ngựa trở về núi. Khoảng nửa canh giờ sau, Vân Mặc Sơn đã về đến cổng trại. Hắn chào hỏi với những người thủ vệ rồi đi vào bên trong. Lúc hắn đang bước đến gần phòng mình, của phòng bên cạnh bật mở, một người bước ra. Người này ngáp ngắn ngáp dài, nhìn thấy Vân Mặc Sơn liền gọi một tiếng: "Đại ca." Vân Mặc Sơn gật đầu với gã rồi đi vào phòng, người ngoài cửa chợt tỉnh táo lại khi nhìn thấy Vân Mặc Sơn trở về sau một chuyến đi dài, còn chưa mặc áo khoác ngoài. Phải chăng cuối cùng hắn đã vào phòng một vị tiểu thư nào đó?

Chẳng trách người này lại có ý nghĩ như vậy, gã đã đi theo Vân Mặc Sơn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Vân Mặc Sơn cả đêm không về nhà, bình thường khi Vân Mặc Sơn xuống núi uống rượu, hắn đều sẽ trở về trước nửa đêm.

Nam nhân càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là như vậy, gã sẽ âm thầm quan sát mấy ngày, nếu như đại ca thật sự yêu thì sẽ không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của mình.

Vân Mặc Sơn sau khi vào phòng, lập tức cầm ấm trà trên bàn lên mặc kệ đó có phải là nước tối hôm trước hay không, rót vào miệng. Trà lạnh vừa rơi vào bụng, hắn liền cảm giác được nhiệt độ trong cơ thể đã giảm bớt. Nhưng không biết vì sao, Vân Mặc Sơn lại nghĩ tới Tiêu Chí đang dùng đôi mắt to ngấn nước nhìn mình bên đống lửa lúc nửa đêm, đột nhiên cảm thấy hơi nóng vừa mới hạ xuống lại dâng lên. Đến lúc này, Vân Mặc Sơn chỉ nhẹ nhàng lấy ra hai bộ quần áo, chạy đi tắm trong hồ nước ở sau núi.

--------------------------------------------------------------------------

Dưới chân núi, quán trà Tứ Hải.

"Vị đại hiệp áo đen cuối cùng đã báo thù được, nghĩ rằng chuyện của mình ở đây đã kết thúc, anh ta không còn mối hận thù nào đáng lo ngại nữa. Từ giờ trở đi anh ta sẽ hành hiệp trượng nghĩa, lấy đất trời làm nhà. Nếu có một người tốt đến làm bạn thì cuộc đời này không uổng!"

Khi Tiêu Chí kể cuốn sách về anh hùng áo đen này, hình ảnh Vân Mặc Sơn thỉnh thoảng hiện lên trong đầu cậu. Trước xem Vân Mặc Sơn là anh hùng áo đen, lúc sau lại xem mình là người yêu trong sách, điều này khiến cậu vô cùng xấu hổ. Tiêu Chí không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, nhưng cậu không thể quên được hình ảnh người đàn ông hôm qua, chỉ biết ép chính mình phải kể xong câu chuyện hôm nay. Cứ như vậy, lại hai ngày nữa trôi qua, Vân Mặc Sơn ở trong sơn trại không cách nào khống chế được suy nghĩ của mình, đang nghĩ ngày mai sẽ xuống núi gặp cậu nhóc phiền toái hôm trước.

Mới tờ mờ sáng ngày hôm , Vân Mạc Sơn gõ cửa phòng Hình Võ bên cạnh. Hình Võ đang ngủ mơ màng bên trong bừng tỉnh dậy, gã ta sợ hãi nhanh chóng kéo quần lên, cởi trần lao ra ngoài, hét lên:

"Chuyện gì vậy? Có người đến sơn trại sao?"

Vân Mặc Sơn đưa tay chặn gã lại, nói: "Là ta, không sao."

Hình Võ vừa thấy đó là đại ca của mình, mới bình tĩnh thở ra một hơi, nói:

"Đại ca, tinh thần tốt hả, sao huynh dậy sớm thế?"

"Có việc muốn xuống núi một chuyến, ngươi lại đây cho xem ta mặc bộ nào thì được?"

Vân Mặc Sơn mặc kệ Hình Võ đầu tóc rối bời, trực tiếp bước về phòng mình. Hình Võ nghe được lời này, lập tức hai mắt sáng lên, trong lòng thầm nghĩ ngày này rồi cũng đến! Sau đó gã ta vội vàng chạy vào phòng Vân Mặc Sơn. Khi vào phòng, gã thấy trên giường lớn của Vân Mặc Sơn có mấy bộ quần áo chất đống, hầu hết đều là những bộ hắn chưa từng mặc qua.

Hình Võ trong lòng cười thầm, gã tiến lên nhặt từng cái quần áo lên xem rồi lắc đầu liên tục. Đến khi Vân Mặc Sơn nóng lòng muốn đuổi gã ra ngoài thì nhìn thấy Hình Võ từ trong đống quần áo lấy ra một bộ quần áo màu hạt dẻ, cổ áo và cổ tay áo được thêu những bông hoa lớn bằng chỉ vàng, lẩm bẩm:

"Cái này đẹp, cái này tốt."

Dù nhìn thế nào thì Vân Mặc Sơn cũng cảm thấy không ổn chút nào. Hắn nhìn quần áo rồi lại nhìn sang Hình Võ - người đang cởi trần và mặc một chiếc quần dài màu đỏ tươi. Vân Mặc Sơn nghĩ tới bộ quần áo và cách trang điểm thường ngày của gã, cảm thấy mình đã tìm sai người rồi.

Hình Võ không đọc được suy nghĩ này, lại nói:

"Đại ca, huynh nghe ta sẽ đúng, huynh mặc bộ quần áo này vào, tiểu cô nương nhất định sẽ không chạy trốn."

Vân Mặc Sơn nghe gã nói không có giới hạn, vừa đuổi gã ra ngoài vừa nói:

"Ăn nói vớ vẩn, tiểu cô nương ở đâu ra?"

Hình Võ cho rằng Vân Mặc Sơn bị nói trúng tim đen nên xấu hổ, liền nói:

"Đại ca à, các huynh đệ trong sơn trại đã đợi ngày huynh đưa áp trại phu nhân về đây lâu rồi, huynh phải nắm chặt cơ hội này."

Vân Mạc Sơn không hề để ý đến gã, đóng của lại, thầm nghĩ vị trí áp trại phu nhân có một người đó, nhưng không biết người đó có dám đến hay không. Hắn nhìn lại đống quần áo bừa bộn, nghĩ vẫn nên tự dựa vào chính mình thì tốt hơn rồi nhặt vài món trong đống quần áo lên. Chợt, Vân Mặc Sơn chợt nhớ tới ngày đó Tiêu Chí gọi hắn là đại hiệp áo đen, hắn vội vàng cúi đầu lục lọi khắp nơi, tìm được một chiếc áo choàng đen, vạt áo và cổ tay áo đều thêu hoa văn đám mây cát tường bằng sợi tơ đen.

Sau đó Vân Mặc Sơn vội vàng rửa mặt, cạo râu, mặc quần áo, nhìn vào gương đồng, cảm thấy tinh thần phấn chấn. Thay quần áo xong, Vân Mặc Sơn ra khỏi sơn trại, phi ngựa đến chân núi, như thường lệ, hắn thả ngựa đi ăn cỏ còn mình dạo bước nhanh về phía thành.

Vân Mặc Sơn đến thành phía Đông, tìm được một quán trà, được tiểu nhị trà lâu dẫn vào bên trong, đến tầng hai và tìm thấy một gian đình rộng rãi để ngồi. Vân Mặc Sơn ngồi xuống ghế, gọi một bình trà và hai đĩa đồ ăn nhẹ, hỏi người phục vụ khi nào Tiêu Chí sẽ ra kể chuyện.

Người phục vụ trong quán trà nhìn thấy hắn đeo trên lưng một thanh kiếm, hẳn là một người không bình thường, hắn cho rằng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người này.

Tiểu nhị cho rằng hắn là nghe danh Tiêu Chí mà đến nghe kể chuyện, liền nói: "Người kể chuyện đã ra rồi, hôm nay ngài thật may mắn, câu chuyện hôm nay chính là nói đến vị đại hiệp áo đen hành tẩu giang hồ đã cứu giúp một cô gái của Anh Sơn phái, có lẽ họ sẽ thành đôi."

Vân Mạc Sơn nghe được tiểu nhị nói đến đại hiệp áo đen, còn muốn hỏi rõ hơn liền nghe thấy dưới lầu vừa mới còn ong ong ầm ĩ tiếng người đã yên tĩnh.

Vân Mặc Sơn nhìn quanh, nhìn thấy một người đang đi về phía bàn làm việc, nếu không phải Tiêu Chí thì còn có thể là ai. Tiêu Chỉ lấy thước gỗ trong ngực ra, ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc. "Bang", cậu gõ nhẹ thước vào bàn:

"Lần trước trong sách có đề cập đến việc đại hiệp áo đen đến huyện Vạn Bình và giải cứu một cô gái khỏi tay tên hái hoa tặc. Sau khi hỏi, mới biết cô ấy chính là nữ hiệp sĩ của Anh Sơn phái, nữ hiệp sĩ vốn đến đây vì nghe nói có tên hái hoa tặc xuất hiện ở đây, muốn tự mình bắt hắn, nhưng không ngờ rằng mình lại rơi vào thủ đoạn của tên đó. Cũng may vị đại hiệp áo đen vào thời điểm nguy cấp đến cứu, nếu không sẽ không có ai biết nữ chính sẽ phải chịu đau khổ gì dưới tay tên này..."

Tiêu Chí tiếp tục kể cuốn sách về đại hiệp áo đen ngày hôm nay, theo như ban đầu, câu chuyện này phải kết thúc sau khi đại hiệp áo đen trả thù. Ai có thể ngờ rằng mấy ngày nay Tiêu Chí ngày đêm chỉ nghĩ đến hình ảnh Vân Mặc Sơn mặc đồ đen nên tự mình biên soạn thêm phần sau, chỉ là đôi lúc sẽ tưởng tượng bản thân thành nữ đại hiệp trong câu chuyện.

Từ khi Tiêu Chí bước ra kể chuyện, ánh mắt Vân Mặc Sơn vẫn không rời khỏi người cậu, cũng không động đến một miếng trà hay đồ ăn nhẹ nào. Vân Mặc Sơn nghĩ thầm, lần này cuối cùng hắn cũng biết tại sao cậu lại gọi mình là đại hiệp áo đen. Lần này Vân Mặc Sơn mỗi lần nghe thấy Tiêu Chỉ nói hai chữ "đại hiệp áo đen", hắn đều cảm thấy giọng nói của Tiêu Chí trở nên mềm mại, giống như đang gọi chính mình vậy.

Cứ như vậy, hai chén trà trôi qua, Tiêu Chí kể xong liền đứng dậy chào mọi người, đúng lúc cậu đang định xoay người rời đi, trong lòng chợt cảm thấy có gì đó, ngẩng đầu lên nhìn. Quả nhiên, người đàn ông ngồi ngay ngắn trong gian đình lầu trên chính là Vân Mặc Sơn.

Tiêu Chí vừa nhìn thấy Vân Mặc Sơn, vội vang chạy lên lầu trên ngay cả thước gỗ cũng quên cầm đi.

Lúc này, Vân Mặc Sơn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập lên cầu thang, sau đó liền nhìn thấy Tiêu Chí hai má đỏ hồng chạy đến đến trước mặt.

"Mặc đại ca, sao huynh lại đến đây?" Tiêu Chí vui vẻ hỏi.

Vân Mặc Sơn vội vàng đứng dậy đỡ cậu ngồi xuống, vừa nói:

"Đến nghe chuyện từ người kể chuyện số một huyện Mai Bình."

Tiêu Chí nghe Vân Mặc Sơn còn nhớ rõ những lời nói tối hôm ấy cậu nói càng cảm thấy vui vẻ hơn liền hỏi hắn mình kể chuyện có hay không. Vân Mặc Sơn dĩ nhiên nói tốt, là người kể chuyện hay nhất hắn từng gặp.

Tiêu Chí nghe vậy thì ngượng ngùng chỉ cười cười không nói gì, thầm nghĩ Mặc đại ca vậy mà cũng rất biết cách ăn nói.

Vân Mặc Sơn nghĩ cậu kể chuyện một hồi chắc đã khát nước, vội vàng rót cho cậu một tách trà khác, bảo cậu uống từ từ

Tiêu Chí lúc này quả thực đang khát nước, không chút do dự, dùng hai tay bưng tách trà lên uống một ngụm, uống xong còn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau miệng. Vân Mặc Sơn cảm thấy hành động nhỏ của cậu rất đáng yêu, lại rót thêm trà cho cậu, còn thuận tay đẩy bánh đến trước mặt cậu.

Tiêu Chí cầm một miếng bánh đậu xanh hình vuông lên cắn một miếng, phát hiện ngoài miệng còn dính vụn bánh, liền vươn chiếc lưỡi hồng nhẹ nhàng liếʍ sạch. Một loạt động tác nhỏ này khiến Vân Mặc Sơn trong lòng nóng lên.

Tiêu Chí không biết mình chỉ ăn một miếng bánh đậu xanh lại có thể khiến người đối diện bị lay động. Sau khi ăn xong miếng bánh đậu xanh, cậu lấy một miếng bánh mì nhỏ ở đĩa khác vừa ăn vừa hỏi: "Mạc đại ca sao huynh không ăn?"

Vân Mặc Sơn hành động tự nhiên, gạt một hạt mè nhỏ trên má cậu xuống, nói:

"Ta không thích đồ ngọt, đệ thích thì ăn nhiều một chút."

Tiêu Chí lập tức bị hành động của hắn kích động, giả vờ không biết, hai tay bưng tách trà nóng lên uống để che đậy sự xấu hổ của mình.

Vân Mặc Sơn hỏi cậu còn muốn ăn gì nữa không, Tiêu Chí vội vàng nói mình no rồi, đối mặt với sự quan tâm của Vân Mặc Sơn, trong lòng Tiêu Chí cảm thấy vừa chua vừa ngọt, giống như đang nằm mơ vậy. Bởi nếu như không phải trong mơ, sao lại có một người đối xử tốt với cậu như vậy được chứ.