Chương 3

Tiêu Chí cảm thấy mình sắp chết sau khi bị tên lưu manh đè xuống đất nhưng vừa định nhắm mắt lại thì cậu nhìn thấy một thân cây lớn đột ngột quét qua đầu mình. Tiêu Chí trợn tròn hai mắt, trong nháy mắt đã nhìn thấy một bóng đen từ trên cây nhảy xuống, sau đó cậu cảm thấy người mình nhẹ nhàng trở lại, có người đứng cạnh mình. Tiêu Chí miễn cưỡng bò dậy, nhìn chằm chằm người trước mặt, chỉ thấy người này mặc quần áo màu đen mỏng, trong tay cầm một thanh trường kiếm. Còn chưa kịp thấy rõ mặt người, Tiêu Chí lại cảm thấy choáng váng, yếu ớt, sắp ngã về phía sau. Người đó nhìn thấy vậy liền bước tới ôm lấy Tiêu Chí đang sắp ngã. Tiêu Chí cảm thấy mình đang dựa vào một nơi ấm áp, cậu nheo mắt nhìn người phía trên, lẩm bẩm:

"Anh hùng áo đen đã xuất hiện." Nói xong liền bất tỉnh.

Anh hùng áo đen mà Tiêu Chí nhắc đến không ai khác chính là Vân Mặc Sơn, thủ lĩnh băng cướp của núi Đại Long. Tại sao Vân Mặc Sơn lại có thể tình cờ xuất hiện ở đây, bởi vì mỗi tháng hắn đều sẽ xuống núi vào ngày mùng 1 và 15 âm lịch, tới một quán rượu nhỏ ở phía Đông thành uống rượu.

Hôm nay mạng cậu chưa tận, Vân Mặc Sơn vừa mới đi uống rượu về, đi ngang qua rừng du này, hắn nghe thấy bên trong có tiếng hai người đánh nhau. Hắn không muốn gây thêm rắc rối nên muốn lặng lẽ rời đi. Nhưng Vân Mặc Sơn tình cờ nghe được những lời nói hoang đường đó của tên lưu manh Hà công tử, sau đó lại nghe thấy một người khác chống cự quyết liệt, trong lòng hắn hiểu rằng có một tên lưu manh đang âm mưu cưỡng bức. Vân Mặc Sơn mặc dù là sơn phỉ, nhưng hắn cũng có tấm lòng nghĩa hiệp, hắn cảm thấy nếu chuyện này đã xảy ra trước mắt mình thì không có lý do gì để bỏ qua. Không nói một lời, hắn lập tức xoay người đáp xuống một cái cây lớn, nhìn xuống thì thấy người này đang trấn áp người kia. Vân Mặc Sơn trong lòng hừ một tiếng, cố ý gây ra một tiếng động lớn sau đó từ trên cây nhảy xuống, một tay nhấc lên tên trộm, ném hắn về phía sau mười thước. Lúc này Vân Mặc Sơn cũng không để ý tới tên trộm đang nằm bất tỉnh, hắn ôm chặt người trong lòng, gọi cậu hai tiếng "huynh đệ" nhưng cũng không thấy có phản ứng gì. Sau đó hắn cúi đầu nhẹ nhàng ngửi một cái liền hiểu rõ mọi chuyện. Vân Mặc Sơn không lãng phí thời gian nữa, bế Tiêu Chí lên, đi thẳng vào rừng.

Một lúc sau, Vân Mặc Sơn bế Tiêu Chí đến cạnh bờ suối, nhẹ nhàng đặt cậu xuống đất, nhặt một chiếc lá to, múc một vốc nước trong suối. Vân Mặc Sơn nhúng tay vào nước lạnh, từng chút một vẩy lên mặt Tiêu Chí, một lúc sau, Tiêu Chí mới từ từ tỉnh lại.

Tiêu Chí ngơ ngác tỉnh dậy, nhìn người trước mặt dưới ánh trăng tròn, nhìn thấy đôi lông mày sắc lẹm và đôi mắt đầy sao của người này, đôi mắt lờ mờ sáng lên như chứa đầy sao.

Thấy người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào mình, lo lắng hỏi: "Huynh đệ, cậu ổn không?" Một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai Tiêu Chí.

Tiêu Chí nhìn người trước mặt, không biết vì sao sắc mặt nóng lên, nhanh chóng trả lời hắn:

"Tiểu đệ, ta không sao, cảm ơn ngươi đã cứu ta." Nói xong, cậu đứng dậy cảm ơn Vân Mặc Sơn.

Vân Mặc Sơn vội vàng ngăn cản nói: "Huynh đệ, không cần phải nói cám ơn ta, trên đường gặp phải bất công nên ra tay tương trợ mà thôi."

Tiêu Chí hỏi lại hắn:

"Huynh đệ, tên ta Tiêu Chí, là người kể chuyện ở quán trà Tứ Hải, huyện Mai Bình. Ta có thể hỏi tên ngươi không, đại hiệp?" Vân Mạc Sơn nghe cậu nói chuyện chân thành, khẽ cười nói:

"Không phải đại hiệp, ta họ Mặc tên Sơn, cũng là người ở huyện Mai Bình."

"Thì ra là Mặc đại hiệp, đại hiệp thân thủ rất tốt." Tiêu Chí liền nói.

Vân Mạc Sơn chặn lại nói:

"Nhưng đừng gọi đại hiệp, nhìn có vẻ ngươi trẻ hơn ta vài tuổi, tiểu huynh đệ nếu không chê, cứ gọi ta một tiếng đại ca là được."

Tiêu Chí nào dám ghét bỏ, vội gọi hắn một tiếng: "Mặc đại ca."

Vân Mạc Sơn thấy thanh niên với khuôn mặt thanh tú, nói chuyện một đôi mắt to lộ ra vẻ chân thành, khiến trong lòng hắn có một cảm giác yêu mến. Sau khi kết bạn, trong lòng hai người đều cảm thấy đối phương rất hợp ý mình. Vân Mặc Sơn thấy áo khoác của cậu bị rách một mảng lớn, liền đứng dậy, cởϊ áσ khoác của mình đưa cho Tiêu Chí. Tiêu Chí vội vàng cảm ơn, cầm lấy chiếc áo khoác, đầu tiên là ôm thật chặt vào lòng rồi mới mặc vào. Vân Mạc Sơn ngồi bên cạnh thấy sắc mặt Tiêu Chí đã hòa hoãn tự nhiên hơn, mới hỏi cậu:

"Tiêu đệ sao lại trêu chọc phải tên lưu manh đó vậy?"

Tiêu Chí nghe xong cũng không xấu hổ mà kể lại mọi chuyện này với Vân Mặc Sơn, nguyên nhân là vì trong buổi kể chuyện lúc nãy đã không kể hết những gì hắn muốn nghe nên đã khıêυ khí©h hắn đi theo cậu một đường, muốn trả đũa cậu. Tiêu Chí chỉ nói tên vô lại này là khách quen của quán trà, bình thường gã ta hay trêu chọc cậu bằng lời nói, nhưng hôm nay không hiểu sao lại hành động như một kẻ ngốc. Xong sau đó, Tiêu Chí lại hỏi Vân Mặc Sơn tình trạng tên khốn nạn Hà thiếu gia vừa mới rơi kia như thế nào?

Vân Mạc Sơn nghe Tiêu Chí nói người này vẫn luôn đối với cậu có nhiều bất kính, lại nghĩ đến vừa rồi tên khốn kiếp kia còn muốn làm chuyện vô liêm sỉ với Tiêu Chí, trong lòng Vân Mặc Sơn dâng lên một cơn tức giận không thể giải thích được, cho rằng mình vừa mới ra tay quá nhẹ nhàng.

Nhưng hắn cũng không có biểu tình gì trên mặt, chỉ an ủi Tiêu Chí, nói:

"Tiêu đệ đừng lo lắng, việc vừa rồi có thể khiến hắn về nhà nằm một tháng rưỡi."

Tiêu Chí thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghĩ đến vừa rồi suýt chút nữa bị hắn gϊếŧ chết, trong lòng thầm nghĩ đáng đời tên kia!

Sau đó Vân Mặc Sơn nói:

"Tiêu đệ, đừng sợ. Sau này tên kia nếu dám động đến ngươi, ta nhất định sẽ không tha cho hắn."

Tiêu Chí "ừ" một tiếng đồng ý, đây là lần đầu tiên trong những năm nay ngoài Tiêu Đại nương ra còn có người quan tâm đến mình như vậy, trong lòng cậu như có gì đó trào dâng. Cậu vô thức quấn chặt áo khoác, lặng lẽ ngửi mùi hương trên quần áo, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể truyền đến trái tim.

Vân Mặc Sơn nhìn thấy hành động của Tiêu Chí, cho rằng cậu cảm thấy lạnh, liền nói "Chờ một chút" rồi đứng dậy nhìn xung quanh. Một lúc sau thấy hắn mang về một bó lớn cành cây khô, Tiêu Chí nhìn hắn lấy que lửa trong tay ra, bắt đầu nhóm lửa.

Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt của Vân Mặc Sơn, Tiêu Chí nhìn kỹ người trước mắt liền cảm thấy người này tỏa ra dáng vẻ uy nghiêm và khí chất hào hiệp khiến cậu chỉ muốn đến gần hơn một chút.

Hai người ngồi bên đống lửa trò chuyện một lúc, biết Vân Mặc Sơn tình cờ gặp được cậu vì hắn đi uống rượu về, Tiêu Chí lập tức đồng ý rằng hôm khác sẽ đãi hắn một chầu rượu, không say không về.

Vân Mặc Sơn ngẫm thấy tướng mạo cậu không lớn, nhưng khẩu khí lại không nhỏ, thầm nghĩ các huynh đệ trong sơn trại của mình dù có thân đến đâu cũng sẽ không cùng nhau uống đến mức đánh mất lý trí, người trước mặt sao có thể mạnh miệng như vậy. Hai người càng trò chuyện, càng suy đoán nhiều hơn, lúc này trời đã sắp sáng. Tiêu Chí tuy không muốn bỏ cuộc nhưng nghĩ mình phải quay lại chăm sóc Đại nương nên đã tạm biệt Vân Mặc Sơn rồi về nhà. Nhưng khi đứng dậy nhìn quanh, cậu lại không nhận ra mình đang đứng ở đâu. Vân Mặc Sơn nhìn vẻ mặt bối rối của cậu, trong lòng cảm thấy thật đáng yêu. Sau đó hắn đứng dậy, đưa ngón trỏ phải lên miệng huýt sáo, một lúc sau đã nghe thấy tiếng động từ phía xa truyền đến. Tiêu Chí nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy một con ngựa lớn màu hạt dẻ chạy như bay đến chỗ mình rồi dừng lại dụi đầu vào Vân Mặc Sơn. Tiêu Chí nhìn thấy nó có một cảm giác mới lạ, muốn đưa tay chạm vào nó, nhưng lại sợ không dám tiến lên. Nhìn cậu muốn sờ lại không dám, Vân Mặc Sơn trong lòng buồn cười, tự nhiên mà nắm lấy tay Tiêu Chí đặt lên cổ ngựa. Tiêu Chí bị Vân Mặc Sơn nắm tay, giật mình đứng hình không biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy mu bàn tay có chút ấm áp, nhưng còn chưa kịp cảm nhận được nữa thì Vân Mặc Sơn đã rút tay lại. Tiêu Chí đành phải tiếp tục vuốt vuốt bờm ngựa, nhưng cũng cảm thấy có chút thất vọng. Sau khi Tiêu Chí sờ đầu ngựa xong, Vân Mặc Sơn nắm dây cương, động tác xoay người gọn gàng ngồi lên lưng ngựa rồi cúi xuống đưa tay về phía Tiêu Chí. Tiêu Chí vừa đưa tay lên, liền cảm thấy căng thẳng, sau đó một lực truyền đến, cậu đã ngồi lên người trước người Vân Mặc Sơn. Nghe Vân Mặc Sơn nói "Ngồi yên", rồi hắn ôm lấy Tiêu Chí và thúc ngựa đi. Tiêu Chí lần đầu tiên trong đời lần đầu tiên cưỡi ngựa, mọi giác quan trên người đều tập trung vào người phía sau. Cậu tựa lưng vào l*иg ngực Vân Mặc Sơn, cảm thấy rõ ràng nhịp đập của người phía sau. Một đôi bàn tay to lớn nắm chặt dây cương trước mặt cậu, các khớp xương nổi rõ. Chính là đôi tay này đã cứu cậu thoát khỏi tên lưu manh kia, Tiêu Chí càng nghĩ càng cảm thấy trên mặt nóng bừng nhưng cậu vẫn âm thầm mong đoạn đường này dài hơn để được tận hưởng cảm giác này lâu hơn một chút.

Về phía Vân Mặc Sơn, đây là lần đầu tiên hắn cùng người khác cưỡi chung ngựa, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc gần một người như vậy, điều này khiến cho nhịp tim hắn loạn cả lên. Vân Mặc Sơn lại lén nhìn người trước ngực, chỉ thấy đôi tai trắng ban đầu của người nọ trong thời gian ngắn đã chuyển sang màu đỏ. Vân Mặc Sơn cố nén cảm xúc muốn sờ vào đôi tai ấy, thúc ngựa chạy thật nhanh, hắn cảm thấy nếu phải trì hoãn thêm một chút nữa, có lẽ mình thật sự sẽ ôm người ta vào lòng, chạm vào đôi tai ấy. Nếu vậy thì mình khác nào tên Hà công tử lưu manh kia? Có lẽ lúc này Vân vương nọ chưa biết đến câu nói vừa gặp đã siêu lòng là như thế nào. Cứ như vậy, hai người cưỡi ngựa về đến đầu ngõ, Tiêu Chí tạm biệt Vân Mặc Sơn, lại còn cố tình quên trả chiếc áo khoác đang mặc cho Vân Mặc Sơn. Về đến nhà, Tiêu Chí nhìn Tiêu Đại nương vẫn đang say ngủ rồi mới đi vào phòng, cởϊ áσ khoác ôm vào lòng. Cậu vùi mặt vào trong áo, ngửi thấy mùi rượu giống hệt mùi của Vân Mặc Sơn. Lúc này, nghĩ đến bản thân vừa rồi được Vân Mặc Sơn ôm trong lòng, bên tai có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, Tiêu Chí cảm thấy từ đầu đến chân đều ấm áp và trái tim dường như cũng vui sướиɠ vô cùng. Sau khi lặng lẽ giặt áo khoác cho Vân Mặc Sơn trong sân và mang về phòng phơi khô, Tiêu Chí chuẩn bị bữa sáng cho Tiêu Đại nương sau đó ra khỏi nhà chạy vội đến quán trà.