Chương 2

Tiếp theo lại nghe nói người kể chuyện mới tới của trà Bát Phương cũng rất kỳ quái, ban ngày không thấy mặt, vừa đến buổi tối mới ra kể chuyện, vậy mà khách tới đây chỉ có tăng không có giảm. Ông chủ Liêu vừa nghe như thế đã cử đầu bếp bánh ngọt của mình từ trong bếp đến lắng nghe câu chuyện của quán trà Bát Phương. Đầu bếp cũng là một người thật thà, không giỏi ăn nói, khi quay lại mặt rất đỏ, không giải thích được tại sao, ông chủ Liêu tức giận đến mức đá anh ta ra khỏi cửa. Lúc này không còn cách nào khác, ông chủ Liêu đành phải bảo Tiêu Chí đi âm thầm nghe ngóng. Bằng cách này, Tiêu Chí đã lợi dụng đêm trăng tối để ra khỏi nhà và bí mật đến bên ngoài quán trà Bát Phương. Cậu tìm một chỗ kín đáo, nhìn vào bên trong quán trà, quả nhiên bên trong có ba tầng, bên ngoài có ba tầng, nói là quá đông đúc cũng không sai.

Tiêu Chí lại nhìn quanh quán trà và tình cờ phát hiện phía sau quán trà là một con hẻm tối tăm vắng vẻ. Đi vào con hẻm tối tăm, Tiêu Chí ngẩng đầu nhìn thấy một cánh cửa sổ hé mở, nhưng cửa sổ này cao hơn cậu rất nhiều. Tiêu Chí tìm kiếm xung quanh một lần nữa và tìm thấy ba chiếc giỏ vỡ chứa đầy lá rau thối. Xếp ba chiếc giỏ vỡ này chồng lên nhau, nhấc gấu áo lên và giẫm lên. Tiêu Chí vừa đứng yên đã nghe thấy bên trong cửa sổ có người nói:

"Tôn công tử kia ban ngày đang nɠɵạı ŧìиɧ ở Bạch Vân Am đã nhìn thấy Lý gia nhị cô nương đến dâng hương. Hai người không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình với nhau một hồi, âm thầm định rằng nửa đêm không có ai sẽ đến phòng khách gặp gỡ. Thật vất vả mới đến buổi tối, nhưng Tôn công tử rốt cuộc kìm nén không được, liền thẳng tiến đến khuê phòng Lý nhị tiểu thư."

Tiêu Chí nghe vậy cau mày, đứng dậy, lén nhìn qua khe cửa sổ, thấy ba mươi năm mươi vị khách uống trà đều đang mở to mắt nhìn người ngồi sau bàn. Lại nhìn người đàn ông đó, hắn ta mặc một bộ đồ màu hồng lộng lẫy, khuôn mặt trắng như tuyết như được phủ một lớp phấn, trong lòng Tiêu Chí nghĩ thầm đây có phải kể chuyện đâu, đây rõ ràng là một vở kịch.

Người nọ lại nói tiếp:

"Tôn công tử đi vào ngoài cửa phòng, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa mở ra một khe nhỏ. Tôn công tử theo khe cửa nhìn vào, đột nhiên cảm thấy một mùi thơm lạ xộc vào mũi, nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ đằng sau tấm màn nói: "Tôn ca ca, để nô gia chờ lâu quá." "

Lúc này, người đó giơ ngón tay phong lan lên, trầm giọng bắt chước các chữ trong sách, khiến Tiêu Chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Lại nghe tiên sinh kia nói:

"Tôn công tử nghe được cách gọi này, vội vàng lột xuống áo ngoài, nhào vào Lý nhị cô nương, chỉ cần vài động tác Lý nhị cô nương đã mềm nhũn và thở hổn hển."

Tiêu Chí nghe vậy, nhất thời cảm thấy xấu hổ, quên mất mình vẫn đang ở trên khung cửa sổ, vừa "bụp" một tiếng, vừa mới thả lỏng sức lực liền ngã xuống đất. Khi nó rơi xuống, một chân đã làm đổ hai chiếc thúng vỡ, lá rau thối và vỏ trứng vương vãi khắp người Tiểu Chí. Cú ngã mạnh đến mức Tiêu Chí cảm thấy như cái mông không còn là của mình nữa. Bởi vì ở đây náo loạn, lại nghe thấy bên trong có người tới dò xét nên Tiêu Chí không quan tâm đến điều gì khác, nhanh chóng đứng dậy tập tễnh về nhà với một chân dính đầy lá rau thối. Sau khi trở về nhà, Tiêu Chí tắm rửa sạch sẽ mọi thứ từ trong ra ngoài. Nhưng đêm nay, cậu nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cậu luôn cảm giác vừa nhắm mắt lại, một người đàn ông với hoa liễu đỏ rực và trang điểm xuất hiện trước mặt mình. Và người đàn ông đó cũng có giọng nói nô gia, công tử vang lên liên tục. Chẳng trách Tiêu Chí lại như vậy, cậu từ nhỏ đã nghe kể chuyện cũng chưa từng gặp qua một người kể chuyện như thế này.

Sáng sớm hôm sau, sau khi an bày tốt cho Tiêu Đại nương rồi mới đến quán trà Tứ Hải. Vừa nói chuyện với ông chủ Liêu vài câu, ông đã biết chuyện gì đã xảy ra. Khi ông chủ Liêu nhìn Tiêu Chí lần nữa, khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt xanh đen, ông ấy biết rằng cậu đã gặp rắc rối sau khi nghe kể chuyện khiêu da^ʍ tối qua. Vì thế ông cũng không nói thêm gì nữa, phái Tiêu Chí đi kể chuyện trước.

Cứ như vậy vài ngày nữa trôi qua, công việc kinh doanh của quán trà Tứ Hải ngày càng trở nên ảm đạm. Hóa ra không chỉ có trà Bát Phương nói về sách khiêu da^ʍ, mà một số trà quán nhỏ khác cũng làm theo, đều chuyển sang một nơi ban ngày nhàn rỗi, ban đêm bận rộn. Mọi người đều biết đó là quán trà kể chuyện, nhưng những người này không hề biết nó đã trở thành Quan nhi quán*.

* Ý chỉ nơi nói về những chuyện khiêu da^ʍ.

Ông chủ Liêu không còn cách nào khác đành phải thương lượng lại với Tiêu Chí, nói rằng quán trà từng đứng đầu bây giờ đang đứng trước nguy cơ đóng cửa. Ông ấy thực sự muốn bắt chước các quán trà khác và tìm một người kể chuyện vào buổi tối. Nhưng trong lòng hắn biết người này rất dễ tìm, nhưng nếu muốn kể chuyện vượt qua Tiêu Chí có lẽ hơi khó, cho nên hắn khuyến khích Tiêu Chí buổi tối kể chuyện mấy lần.

Tiêu Chí nghe vậy liền cảm thấy xấu hổ, nếu là cậu cậu sẽ không nói sao? Không hẳn vậy. Những người khác không biết năng lực của Tiêu Chí, nhưng ông chủ Liêu là người biết rõ nhất. Hắn chỉ cần đưa cho cậu một cuốn sổ và cậu có thể biên soạn một câu chuyện hoàn chỉnh chỉ bằng cách lướt qua nó. Hơn nữa, những câu chuyện thốt ra từ miệng Tiêu Chí rất hấp dẫn và thú vị khi nghe. Ông chủ Liêu biết rằng ở nhà Tiêu Chí có mẹ ốm yếu, việc uống thuốc rất tốn kém, đặc biệt là vì cuộc sống gần đây khá eo hẹp. Sau đó, quyết định cuối cùng được đưa ra là số tiền thưởng sẽ được tăng gấp ba, nếu làm tốt thì sẽ được tăng lương gấp đôi. Điều này khiến Tiêu Chí xao động, nghĩ đến người mẹ nằm liệt giường của mình, anh nghiến răng đồng ý. Nhưng cậu chỉ đồng ý kể những chuyện đó ba đêm một lần, còn những quyển truyện khác vẫn kể trong ngày. Ông chủ Liêu vừa nghe cậu chịu kể chuyện, liền vui mừng đến mức hàm với răng như suýt rơi xuống đất, liên tục gật đầu đồng ý điều kiện của Tiêu Chí. Hắn ta lập tức thưởng cho Tiêu Chí hai đồng bạc và nhét hai cuốn sách vào tay cậu. Đó chính là hai cuốn《 Ngày xuân tiểu kiều nương 》và《 Da^ʍ tăng đến từ phía Nam》. Cứ như vậy, lại một tháng nữa trôi qua, buổi tối mọi người được nghe kể về cuốn sách đang được nói đến ở quán trà Tứ Hải, đều quay lại khen ngợi Tiểu Chí. Những ngày đầu, Tiêu Chí kể chuyện về những cuốn sách khiêu da^ʍ thì cảm thấy có chút xấu hổ, sau này khi nó diễn ra thường xuyên và mỗi khi nghĩ đến việc nhân đôi số tiền hàng tháng của mình thì cậu mới mạnh dạn hơn. Không thể không nói, Tiêu Chí rất có năng lực, cho dù là một cuốn sách với câu chuyện thô tục từ miệng cậu kể ra cũng có thể nói là một kiệt tác thị trường, còn tốt hơn những người cố ý lấy cái thô tục đó ra để thu hút người nghe.*****

Tối nay, quán trà Tứ Hải vẫn chật kín khách.

Tiêu Chí kể chuyện:

"Cái tên Lý Nhị Cửu hèn nhát đó, hắn đã lén lút đi đến sân sau nhà Mã tiểu thư. Nghĩ rằng bố mẹ Mã tiểu thư vẫn còn ở nhà, hắn không dám lớn tiếng mà chỉ giơ tay lên. Hắn lên tiếng: "cúc cu, cu cu" bắt chước tiếng chim kêu, nhưng hắn ta không nghĩ tới, có nhà ai mà nửa đêm hậu viện còn có chim đỗ quyên kêu đâu. Điều này chẳng phải đã nói rõ với mọi người rằng ở đây có gì đó khác lạ sao. Quả nhiên, không phải đợi lâu. Một lúc sau, từ trong cửa vang lên tiếng bước chân chân, Lý Nhị đứng đó đã choáng váng, khi cửa mở ra, hắn cũng không đợi mà lao về phía trước dù chưa nhìn rõ là ai. Hắn ôm nàng vào lòng và nói: "Muội muội, ta nhớ muội quá." Anh chưa kịp cử động thì đã cảm thấy người trong tay mình thoát ra, sau đó nhảy dựng lên và đẩy miệng hắn ra. Lý Nhị bị đánh mạnh đến nỗi quay hai vòng với ánh sao trong mắt. Khi nhìn kỹ người đang tiến tới, hắn sợ đến mức tè ra quần..."

Tiêu Chí kể xong quyển sách tối nay, thu dọn gọn gàng, chào ông chủ Liêu rồi rời khỏi quán trà đi bộ về nhà.

Một đường dài, cậu luôn có cảm giác có ai đó đi theo mình nhưng khi quay đầu lại thì chỉ thấy một mảng đen tối phía sau, ngay cả ma cũng nhìn không ra. Tiêu Chí ngạc nhiên, lại nghĩ bản thân cứ nghi thần nghi quỷ, lại không để ý nữa mà đi tiếp. Cứ như vậy, đến khi băng qua một khu rừng du, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần phía sau, Tiêu Chỉ giật mình, lập tức trốn sau một gốc cây du, chỉ trong chốc lát, cậu nhìn thấy một bóng người lóe lên bên ngoài khu rừng.

(* Cây du (tên khoa học: Ulmus Pumila). Cây du vàng là loài cây phổ biến ở đô thị Trung Quốc, thường xuất hiện ở các đường phố, công viên và các điểm tham quan. Đó là một loài cây phát triển nhanh, cây có nhiều nhánh, thích hợp với cả khí hậu khô cằn.)

Kẻ đó nhìn trái nhìn phải, như đang tìm kiếm thứ gì đó, đột nhiên nhìn về hướng Tiêu Chí đang trốn, giọng nói vui mừng: "Tiểu tiên sinh, sao cậu lại trốn sau gốc cây vậy? Ca ca cậu rất giỏi tìm người đấy."

Người đến không ai khác chính là người đã trêu chọc Tiêu Chí - Hà công tử. Hắn không hề khó chịu khi không nghe được câu trả lời của Tiểu Chí mà cười khúc khích rồi chậm rãi đi về phía cái cây mà Tiêu Chí đang nấp.

Tiêu Chí nghe nói người tới là công tử Hà gia, đột nhiên cảm thấy chán nản:

"Hà công tử nửa đêm không về nhà ngủ, sao lại tới khu rừng này?" Tiêu Chí vừa nói vừa bước ra khỏi chỗ nấp.

Hắn vừa bước đi vừa nói đùa:

"Làm sao về nhà có thể ngủ thoải mái như nghe tiểu tiên sinh kể chuyện ban đêm?"

Tiêu Chí thấy hắn lại nói quanh co, ngắt lời:

"Ngài muốn nghe kể chuyện đuổi đến đây, xin thứ lỗi tôi không thể phụng bồi." Cậu nói rồi xoay người rời đi.

Hà công tử thấy vậy thầm nghĩ sao ta có thể để ngươi chạy trốn được. Hắn ta đi tới chỗ Tiêu Chí, giơ tay chặn đường:

"Tiểu tử ngươi không phải là người kể chuyện chân chính, ngươi không cho Lý Nhị vào cửa nhà Mã tiểu thư, thì hôm nay để ca ca đến nhà ngươi đi."

Tiêu Chí nghe hắn ăn nói phóng đãng, lập tức trầm mặc: "Chó ngoan không cản đường, tránh ra!"

Nói xong liền đẩy tay hắn ra, bước tiếp. Hà công tử không nói thêm gì nữa, lập tức lấy ra một thứ gì đó từ trong ngực lao về phía Tiêu Chí. Tiêu Chí lập tức phòng bị, đẩy hắn ra, bực mình nói:

"Tên lưu manh vô lại nhà ngươi mau cút đi!"

Vừa nói, cậu vừa đẩy mạnh người trên người mình ra. Hà công tử càng nghe càng điên lên, nói:

"Nếu lúc này ca ca đi sợ lát nữa ngươi luyến tiếc gọi ca ca tới thì sao!"

Nói rồi hắn đè Tiêu Chí xuống, vung tay về phía mặt cậu. Tiêu Chí tránh đông tránh tây, cùng hắn giằng co, nhưng chỉ trong vòng hai ba giây đã vang lên một tiếng "xoạt", một mảng áo của Tiêu Chí đã bị xé rách. Tiêu Chí lúc này càng tức giận, đá mạnh vào tên lưu manh, tuy nhiên bản thân cậu lại gầy gò và đánh mất cơ hội xoay chuyển tình thế. Tiêu Chí đang định mở miệng chửi lại thì đột nhiên cảm thấy trên mặt có một chiếc khăn ướt, theo sau là một mùi thơm hăng nồng xộc thẳng vào đầu. Tiêu Chí cảm thấy choáng váng choáng váng, tay không còn động đậy được nữa.

Hà công tử vừa thấy Tiêu Chí trúng thuốc, trong lòng đắc ý vô cùng, một bên cởi ra quần áo, một bên nói: "Ngươi muốn gϊếŧ ca ca ngươi sao."

Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Tiêu Chí thầm nghĩ, chẳng lẽ hôm nay cậu lại để tên vô lại này hủy hoại mình sao? Ý nghĩ này khiến Tiêu Chí cảm thấy đau lòng, cậu ngửa mặt lên trời giận dữ nói: "Trời cũng muốn gϊếŧ ta!"