Chương 10

Vân Mặc Sơn nghe tin Tiêu Chí bị nhốt ở hậu viện, trái tim như bị hàng trăm móng vuốt cào, đầu óc hỗn loạn vô cùng. Hắn dùng khinh công đi đến sân sau, người đang giữ cửa chỉ thấy một cơn gió đen lướt qua, theo sau là một tiếng "cạch", cánh cửa bị đá văng. Tiêu Chí đang ở trong phòng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy người đứng trước cửa, trước khi kịp nhìn rõ mặt người đó, cậu đã thấy người đó như một mũi tên lao về phía mình, sau đó lại nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc:

"Tiểu Chí"

Tiêu Chí nghe được tiếng gọi này thì giật mình, nhìn kỹ hơn thì phát hiện người đang lo lắng trước mặt không phải chính là Vân Mặc Sơn mà cậu vừa nhớ mong đây hay sao.

Tiêu Chí run run cất giọng:

"Mặc ca, là huynh sao?"

Vân Mặc Sơn nghe vậy cảm thấy đau lòng, ôm chặt lấy vai Tiêu Chí nói:

"Là ta, là ta đây."

"Huynh đến cứu ta à? Ta còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa." Tiêu Chí nói, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

Trái tim Vân Mặc Sơn bị nước mắt của Tiêu Chí làm cho tan chảy, hắn nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt, nói:

"Đừng khóc."

Tiêu Chỉ nhìn thấy Vân Mặc Sơn liền cảm thấy bình tĩnh trở lại, mọi sợ hãi trong lòng vừa rồi đều bị quét sạch, thay vào đó, những uất ức mà cậu cố gắng chịu đựng trước đó bộc phát ra, mắt cậu đột nhiên đỏ bừng, nước mắt không tự chủ được không ngừng rơi xuống. Vân Mặc Sơn không dám đối diện với khuôn mặt này của Tiêu Chí, khi nhìn thấy hai tay cậu vẫn còn bị trói bằng dây thừng dày cộm, vội vàng cởi trói cho cậu một cách cẩn thận, như thể nếu động tác nhanh quá có thể khiến Tiêu Chí bị thương.

Tiêu Chỉ không biết lúc này trong lòng Vân Mặc Sơn rất phức tạp, liền hỏi hắn làm sao tìm được cậu? Chẳng lẽ hắn đến quán trà tìm chính mình? Một lúc sau, cậu lại hỏi, bên ngoài có nguy hiểm không? Có sơn phỉ nào không? Làm thế nào mà hai người họ thoát ra ngoài được? Vân Mặc Sơn không nói nên lời, nghe cậu hỏi hết câu này đến câu khác, môi hắn mấp máy hồi lâu nhưng không nói được một chữ nào. Không lẽ hắn nên nói với Tiêu Chí bọn sơn phỉ mà cậu nhắc đến chính là thuộc hạ của mình, hắn không biết việc cậu bị trói mang đến đây?

Đang lúc Vân Mặc Sơn cau mày không nói được lời nào, liền nghe thấy Hình Võ ở ngoài cửa gọi:

"Ca." Sau đó gã và Mã Giáp lần lượt đi vào.

Tiêu Chí thấy người tới chính là tên sơn phi to lớn, vô thức trốn vào trong ngực Vân Mặc Sơn, nhỏ giọng nói:

"Ta bị hắn trói lại."

Vân Mặc Sơn bị hành động của Tiêu Chí ảnh hưởng, vỗ vỗ lưng an ủi cậu, vừa định nói chuyện, liền nghe được phía sau Mã Giáp ngạc nhiên nói: "Lão đại, hai người quen nhau à."

Nhìn thấy cảnh này, Hình Võ trầm ngâm giữ im lặng. Tiêu Chí nghe thấy tên sơn phỉ còn lại phía sau Vân Mặc Sơn gọi: "Lão đại." nhưng mãi vẫn không có ai bước ra, Tiêu Chí khó hiểu, vừa định ngẩng đầu hỏi Vân Mặc Sơn lại nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của hắn, cậu dường như đã hiểu rõ.

Tiêu Chí sắc mặt tái nhợt, run rẩy hỏi Vân Mặc Sơn:

"Huynh, huynh là lão đại mà họ nhắc đến sao?"

Vân Mặc Sơn dời mắt đi, không dám nhìn Tiêu Chí một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu. Đột nhiên hắn cảm thấy cơ thể người trong ngực căng cứng lên, muốn ngẩng lên nhìn Tiêu Chí lần nữa thì đột nhiên một bên mặt bị Tiêu Chí tát một cái.

Hai người phía sau đều giật mình, định bước tới thì nghe thấy Vân Mặc Sơn trầm giọng nói:

"Ra ngoài."

Hình Võ còn muốn nói gì đó tiếp, nhưng Vân Mặc Sơn lại nhấn mạnh nói:

"Ra ngoài!"

Hình Võ và Mã Giáp thấy vậy, không thể ở lại lâu hơn, họ cũng cho rằng một người nhỏ bé yếu đuối như Tiêu Chí sẽ không thể nào làm tổn thương đến Vân Mặc Sơn được bèn đi ra ngoài. Mã Giáp cũng giúp đóng cánh cửa đã bị đá văng lúc nãy lại. Hai người bên trong căn phòng đều đau lòng, trong lúc ấy không ai nói nên lời.

Ngay khi Hình Võ và Mã Giáp rời khỏi sân, Mã Giáp liền nhanh chóng hỏi Hình Võ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bị đánh xong lão đại cũng không nói gì?

Hình Võ nghĩ thầm ta còn thấy khó hiểu hơn ngươi, liền hỏi Mã Giáp lần nữa:

"Người đó thật sự là người kể chuyện sao?"

Mã Giáp trả lời gã: "Chính hắn đã nói với ta như vậy, ta nghĩ hắn nói thật." Suy nghĩ một chút, y hỏi Hình Võ: "Vậy nếu hắn thật sự là người kể chuyện, chẳng phải chúng ta bắt nhầm người sao?"

Nhìn cảnh tượng vừa rồi, Hình Võ đã biết mình bắt nhầm người, chỉ là không biết giữa đại ca và người đó có quan hệ gì, nhưng xem ra bọn họ nhất định có quan hệ rất thân thiết với nhau. Tiêu Chí vừa đánh Vân Mặc Sơn xong liền cảm thấy hối hận rồi, nhưng đánh cũng đã đánh rồi, hối hận cũng đâu ích lợi gì. Vốn dĩ cậu chỉ định đợi Vân Mặc Sơn mở miệng giải thích cho mình, nhưng chờ hồi lâu, Vân Mặc Sơn cũng không nói gì, càng nghĩ càng tức giận. Sau đó Tiêu Chí giận dữ nói: "Ta về đây", rồi bước ra ngoài.

Vân Mặc Sơn vội vàng muốn ngăn cản Tiêu Chí, nhưng vừa chạm vào cánh tay của Tiêu Chí, liền thấy Tiểu Chí nhẹ nhàng ngã xuống.

Vân Mặc Sơn sợ hãi ôm lấy cậu, không ngừng gọi:

"Tiểu Chí, tiểu Chí!"

Lúc Hình Võ và Mã Giáp đi vào tiền sảnh, họ nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau, quay đầu nhìn lại thì thấy Vân Mặc Sơn đang ôm Tiêu Chí lướt qua họ, nói:

"Gọi lão Phan đến đây đi."

Mã Giáp hoảng sợ hỏi Hình Võ:

"Chẳng lẽ lão đại đánh nhau với người kể chuyện sao?" vừa nói vừa làm động tác cắt cổ.

Hình Võ tức giận đá y một cái và nói:

"Còn không mau đi gọi lão Phan đi."

Mã Giáp nhảy ra xa ba bước, nói: "Ta nhìn ra được, lão đại với người kể chuyện có quan hệ không tầm thường."

Hình Võ thầm nghĩ nếu người kể chuyện kia không phải là đàn ông, nhìn vẻ mặt lo lắng của lão đại, ta còn tưởng lão đại đang lo lắng cho nương tử.

Vân Mặc Sơn đặt Tiêu Chí lên giường, sờ trán cậu liền cảm thấy có gì đó kỳ lạ, sau đó nhanh chóng lấy chậu nước lau mặt cho cậu. Hắn đang định lau tay cho Tiêu Chí lần nữa, vừa cầm tay lên đã thấy hai vòng tròn đỏ rõ ràng bao quanh cổ tay Tiêu Chí, thậm chí có chỗ còn bị trầy xước đã đọng máu lại, nhìn rất đau lòng. Vân Mặc Sơn nhẹ nhàng ôm lấy tay Tiêu Chí bao bọc trong bàn tay mình, nhìn bộ dạng hốc hác của cậu, hắn liền muốn đánh bản thân một trận. Thật đúng là nhân quả luân hồi. Hắn đau khổ vì lúc trước đi cướp của người khác cuối cùng lại khiến người hắn yêu thương gánh chịu đau khổ. Thật đúng là một trò đùa, hắn đã từng cho rằng bản thân làm như vậy không sai. Cướp thì cướp, sao cuối cùng vẫn làm liên lụy một người tốt như Tiêu Chí? Vân Mặc Sơn chưa bao giờ ghét việc bản thân là cướp đến vậy.

Khi Mã Giáp đưa lão Phan - người biết chút ít về y thuật đến, những gì diễn ra trước mắt khiến họ ngạc nhiên nhưng không dám hỏi gì cả. Sau khi lão Phan khám cho Tiêu Chí, lão kết luận cậu bởi vì quá sợ hãi, nín thở quá lâu nên mới bị thiếu không khí mà ngất đi. Lão nói thêm là không có gì nghiêm trọng cả, chỉ cần nghỉ ngơi và bình tĩnh lại sẽ tốt, nhưng không nên để cậu tức giận nữa. Vân Mặc Sơn xin lão thêm một lọ thuốc mỡ bôi vết thương rồi để họ ra ngoài. Hắn nhẹ nhàng bôi thuốc lên cổ tay Tiêu Chí, vẻ mặt ôn nhu, động tác thận trọng như đang cầm trên tay một bảo vật quý giá. Lúc gần xong, Tiêu Chí mới tỉnh dậy, Vân Mặc Sơn dừng động tác, gọi một tiếng "Tiểu Chí!", hỏi xem cậu còn khó chịu ở đâu hay không.

Tiêu Chí thấy ánh mắt khẩn trương và quan tâm của Vân Mặc Sơn nhìn mình, vô cùng đau lòng, muốn ôm lấy hắn nhưng nghĩ tới việc Vân Mặc Sơn che giấu thân phận sơn phỉ với mình, cậu còn bị bọn hắn trói trên núi, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng, không biết tiếp theo nên làm như thế nào?

Vân Mặc Sơn thấy Tiêu Chí không nói gì, chỉ dùng đôi mắt ướt nhìn hắn, lòng đắng như uống rượu. Những lời trước đây muốn nói với Tiêu Chí, bây giờ lại không thốt ra được, Vân Mặc Sơn chỉ có thể nắm tay Tiêu Chí nhỏ giọng nói:

"Đó là lỗi của ta vì chưa nói rõ lai lịch của mình với đệ. Ban đầu không nói bởi vì ta rất sợ sau khi đệ phát hiện ra sẽ không nói chuyện với ta nữa, sau này muốn nói với đệ thì chưa có cơ hội."

Sau đó Vân Mặc Sơn kể cho Tiêu Chí nghe về việc hôm nay xuống núi đến quán trà tìm cậu nói sự thật, hắn không xin Tiêu Chí tha thứ cho mình mà chỉ muốn cậu hiểu rằng phần tình cảm này của hắn rất chân thành.

Tiêu Chí nghe xong lời này thầm nghĩ không biết tại sao mình lại phải tức giận, là tức giận vì trước đó hắn đã giấu mình, hay là tức giận vì hắn là sơn phỉ? Trong phút chốc, cậu không biết mình không nên dễ dàng tha thứ cho Vân Mặc Sơn như vậy, nhưng trong lúc nhất thời, cậu lại cảm thấy mình thực sự không thể buông tay người này, không thể chịu đựng được việc không có hắn ở cạnh trong tương lai.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Chí càng tức giận vì sao mình lại vô dụng như vậy, sau khi nghe lời giải thích của Vân Mặc Sơn liền muốn tha thứ cho hắn, nói với hắn rằng bản thân cũng không đành lòng để hắn đi.

Càng nghĩ càng bực bội không dám nhìn Vân Mặc Sơn, sợ bản thân sẽ lao vào vòng tay của hắn mà nói tha thứ cho hắn. Tiêu Chí bèn kéo chăn qua đầu, không nói nữa, nghĩ mình không thể dễ dàng tha thứ cho Vân Mặc Sơn như vậy, nhất định phải để hắn dỗ dành không ngừng mới chịu.

Vân Mặc Sơn không biết Tiêu Chí đang nghĩ gì, nhìn thấy hành động của cậu, hắn cho rằng Tiêu Chí không muốn nhìn thấy mình nữa. Cũng đúng, bản thân cũng sẽ không vui khi ở trong hoàn cảnh của cậu nhưng nếu Tiêu Chí cứ phớt lờ hắn như vậy, Vân Mặc Sơn thực sự không chịu nổi. Hắn ước gì lúc này có thể ôm Tiểu Chí vào lòng mình, cho dù Tiêu Chí có tức giận cũng không thể không nhìn hắn như vậy được.Vân Mặc Sơn nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Chí."

Tiêu Chí quyết định tạm thời sẽ không để ý tới hắn, ngồi yên bất động.

Vân Mặc Sơn đành phải để cậu bình tĩnh lại trước, nói: "Vậy đệ nghỉ ngơi thật tốt trước đã.", sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.

Vừa nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Tiêu Chí hung hăng cởi chăn ló đầu ra ngoài, thấy trong căn phòng trống chỉ còn lại mình, tức giận mắng: "Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc!" Hắn vậy mà biến mất mà không hề nghĩ đến việc dỗ dành cậu một chút. Nghĩ đến đây, Tiêu Chí tức giận, lần nữa trùm chăn kín đầu. Cộng thêm việc từ lúc đến đây đến giờ, vừa mệt vừa tức giận, thế là Tiêu Chí ngủ quên lúc nào không biết.