Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên Không

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Cô: Vương Hàn Nhi - một tiểu thư khuê các, con gái của một viên quan huyện. Cô không giống những tiểu thư khác suốt ngày ở trong nhà mà ngay từ hồi nhỏ cô đã được tặng danh hiệu siêu nghịch ngợm. Dù c …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 12: Trái tim nhói đau
Sáng hôm sau nó và cô lại súng sính cùng nhau tới lớp. Hôm nay tới lớp cô rất vui nha nên cả lớp cũng được thơm lấy . Chả là hôm qua hả giận được trên bức tranh nên cô vui lắm , vui đến chết luôn ( tội nó chưa chết TvT) . Thế là đã 3 ngày cô tới trường học rồi mà cô quên vẫn chưa gọi điện cho ba mình , ngồi học mà cô cứ nhẫn nhịn mãi mới không phát cuồng mà lôi điện thoại ra gọi ngay đành phải đợi đến khi ăn trưa mới giám.

*Tại cantin trường:

Tại một góc khuất đang có hai cô gái vừa ăn vừa tám chuyện:

"Lúc trong lớp sao mày cứ nắm tay , mặt căng thẳng thế"- nó đã để ý cô từ đầu đến giờ rồi nên ra đây hỏi luôn.

"Ớ chết cha , mày không nhắc tao cũng quên luôn . Chả là tao định gọi cho ba tao . Từ lúc lên đây tao chưa gọi cho ba tao lần nào cả í mà " - như sực nhớ ra một điểu rát chi là quan trọng cô mạnh miệng nói .

"Đến tận ba ngày rồi mà vẫn chưa gọi lần nào . Chịu mày luôn ."- nó ngán ngẩm cô bạn đãng trí của mình . Cô lấy trong túi quần ra chiếc diện thoại nokia bàn phím , nhấn nhấn mấy phát danh bạ cô đã tìm được tên"ba yêu" , đang định nhấn gọi thì...

"Nài Vương Hàn Nhi"- tiếng nói dịu dàng của ai đó làm cả đám học sinh trong cantin cứ nói là phải ngạc nhiên tột độ, vì từ trước đén giờ anh có gọi ai như vậy đâu . Dù là cao thủ sát gái nhưng những lời này thì chưa ai được nghe bao giờ hết . Riêng cô thì nhận xét tiếng nói ấy sễn sụa cực kì.

Cô bỏ chiếc nokia lên mặt bàn :"Anh thôi kiểu nói đấy đi . Sến bỏ mẹ"- lời nói ngàn vàng của cô vang lên làm cả cantin shock tập hai

Nhịn. Phải nhịn... Ơ , sao mình phải nhịn . Hahaha bản hiệp ước . Nghĩ rồi anh nói :" Cô quên bản hiệp ước rồi ư "- anh tiến lại gần mặt cô nói đủ để cho con bạn cô cũng nghe thấy.

"Hiệp ước gì đây... A , có phải hiệp ước mày đá vào chỗ ấy của anh Nam không"- như sực nhớ đến chuyện hôm qua , trong người nó lại khơi lên một trận cười kịch liệt ( cười trong lòng hoi)

Mẹ nó , anh không nhắc tới thì thôi nhắc tới thì cơn vui mừng sáng nay tự nhiên bị một gáo nước quấn bay đi hết. Chưa kịp hó he lời nào cô đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc của ai đó:

"Vương Hàn Nhiii ! Cô đi theo tôi, tôi có việc cho cô làm đấy"- Nó nhắc đến chuyện đấy , anh lại càng thêm cú . Đầu bỗng nghĩ ra một việc đen tối cho cô làm cho bõ ghét , dĩ nhiên vẫn chưa thỏa mãn được anh.

Anh thẳng thằng cầm lấy chiếc cổ tay trắng nõn nà mà mềm mại của cô kéo đi. Nhưng chưa kịp làm hành động đó thì một tiếng chuông điện thoại làm cho anh dừng ngay lại trên không trung:"Điện thoại bèo vậy , nhà cô nghèo lắm sao" - anh khinh bỉ cô một vố , tưởng cô sẽ chửi anh ai ngờ cô chẳng nói gì mà cầm điện thoại nokia lên tai :"Bíp, Alo Hàn Nhi nghe ! Cho hỏi ai đáy ạ" . Có một chút lí nhí bên tai nghe chỉ có có mới nghe được . Mọi người cũng tò lắm vì nghe được một tí nước mắt cô lại lăn dài trên má , đôi mắt đen nhánh trong sáng giờ đã đỏ hoe , không ngừng tuôn ra những tràng nước mắt . Từ giây phút đấy , anh xác định được tim mình đã nhói lên và thắt lại . Có lẽ anh cũng đã biết mình yêu cô rồi ...

"Nhi , mày đừng làm tao sợ . Có chuyện gì mà mày khóc thế"- Nó lo cho cô lắm , từ ngày cô chuyển đến lớp , nó cảm nhận được cô là một người tốt , chắc chắn sẽ là bạn thân nhất của cô. Nhìn cô khóc nó cũng đau lòng lắm chứ bộ.

Cô chẳng trả lời gì rồi "Bịch" một tiếng . Chiếc điện thoại đã an tọa dưới sàn nhà , rồi lại một tiếng khóc dài vang lên :"Oa oa oa ..." - cô dựa đầu vào lưng nó mà khóc . Cô từng nghĩ ba hiện giờ của cô không phải là ba ruột của cô nhưng mà trong suốt hai năm qua , cô nhận thấy rằng ông chẳng khác gì một người cha ruột. Cô cũng coi ông như là cha ruột của mình rồi . Nhưng ông đang nằm trong phòng cấp cứu vì bị tai nạn giao thông. Tin tức từ bà Tư làm tim cô như xé ra làm trăm mảnh . Chỗ dựa vững chãi nhất của cô đang không biết như thế nào . Cô cứ khóc mãi , khóc mãi đến khi ngất lịm đi thì cảm nhận được một bàn tay to lớn của ai đó bế và mang đi đâu không biết...

END CHƯƠNG 12 : Mai Bắp phải đi học rồi . Chán quớ , vì thế thời gian viết truyện bị giảm đi nha , mọi người thông cảm :)

Thêm Bình Luận