Chương 1: Ngang như cua
Mọi sự bắt đầu từ cuối triều nhà Thanh...Kinh Thành Trường An vốn nổi tiếng nhất thời đó, được xem là nơi xa hoa, náo nhiệt bậc nhất lúc bấy giờ. Không chỉ có nhà cao cửa rộng, dân chúng ấm no mà còn có nàng công chúa Phương Nghi mới chỉ 13,14 tuổi đã được xem là tiểu mỹ nữ, cầm kì thi họa thuần thục, được hoàng thượng hết mực cưng chiều. Công chúa còn.... ''Hôm nay ta nhất định phải phá bằng được cái cây Hoa Băng đại cổ thụ này! Hừ..''
À mà cũng không hẳn là như vậy..(-_-!!)'' Công chúa! Người đừng trèo lên cái cây cao như vậy! Nguy hiểm lắm a...''
Nó bỏ ngoài tai những lời mà Xuân Nhi-nha hoàn thân cận của mình nhắc... Lại tiếp tục trèo lên phá cho bằng được không thì nó thề là sẽ không xuống dù xảy ra chuyện gì! Nhưng bất chợt một giọng nói làm nó phải bỏ ngay cái ý định như đinh đã đóng cột ở trong đầu:
''Hồng Nhi* à~Con đừng quậy nữa!''
*Hồng Nhi là tên gọi quen của Phương Nghi*
Nó phải quay đầu lại rồi vừa run vừa gọi:
''Phụ Hoàng...''
''Con mau đáp xuống đất cho ta! Chỉ giỏi quậy phá!''
Nó nghĩ thầm trong bụng:
Biết mình không thể nào cãi nổi cái sắc mặt hầm hầm, nặng hơn cục chì của hoàng thượng, chỉ còn cách trèo xuống...Không để ý thế nào trượt tay ngã xuống đất...
''BỊCH!!!''
''Ui za....'' Nó nhăn nhó
Xuân Nhi vội chạy đến đỡ nó đứng dậy:
''Công chúa không sao chứ ạ?''
''Sao trăng cái gì hả! Dập bàn tọa của ta rồi! Đúng là xui cả thần mèo mà!!!''
Hoàng thượng lắc đầu thở dài, bảo:
''Haizzz...Con còn biết bao nhiêu nào lớp học đàn, học nhạc, học họa, học múa,...v...v Mà vẫn còn có thì giờ phá phách nữa sao?''
Nó lắc đầu lia lịa, cãi:
''Không có đâu phụ hoàng! Nhi thần mới nghỉ ngơi có chút rồi lát rồi phải qua thư phòng liền mà...T_T''
Hoàng Thượng nghe được câu trả lời thì lại đe dọa:
''Con mà còn quậy phá là trẫm tăng thêm buổi học, giờ học, môn học cho con hết thời gian lì lợm nữa! Đường đường là công chúa của cả một thiên triều hoàng tộc mà tính nết như các đại ca của con. Con thật là...''
''Phụ...'' Nó tính vươn cái mỏ hồng hồng của mình lên thanh minh thì nhiên, một tên công công chạy lại bẩm báo với hoàng thượng:
''Người đã tới rồi thưa, bệ hạ.''
Hoàng thượng gật đầu tỏ ý bảo hắn lui trước. Ngài cũng chỉ nói ngắn gọn:
''Ta phải đi rồi! Con lo mà ngoan ngoãn đi nhé!''
''Dạaaaaaaaaaaaaaaa...''
Nó chán nản đi loay quanh trong vườn thượng uyển...Thấy lâu, Xuân Nhi khuyên bảo nó:
''Công chúa à...Chúng ta về thư phòng thôi, người còn nhiều môn học lắm...Công...''
''im miệng cho ta!''-Nó hét
Nó bắt đầu bực mình rồi không biết vì lý do gì, chân nó không yên, đá vỡ hết 20 chậu hoa hướng dương quý mà hoàng thượng rất thích... Nha hoàn sợ hãi:
''Công chúa...Người...''
Nó dọa Xuân Nhi:
''Ngươi mà nói với ai về chuyện hôm nay thì ngươi không yên thân với ta đâu nghe chưa!''
''Dạ Dạ Dạ...Nô tỳ sẽ không hó hé một lời đâu ạ...''-Nha hoàn quỳ rạp, cúi đầu xuống đất liên tục
''Vậy còn không mau dọn dẹp đi!!!''-Nó hét
''Dạ Dạ Dạ...''
Hôm nay nó làm sao nó cũng chẳng biết nữa, nó chỉ mong rằng không có ai thấy cái cảnh tượng đổ nát này. Dù chỉ là liếc mắt. Nhưng đời không như mình tưởng a...
''Bộp...Bộp...Bộp..'' Tiếng vỗ tay và kèm theo đó là giọng nói của nam nhân làm nó phải xoay lại ngước nhìn:
''Xem ra cô rất biết chơi trò ném đá giấu tay nha"
Trước mặt Phương Nghi là một mỹ thiếu niên, xem ra còn rất trẻ tuổi. Tóc màu bạc kim cài qua là chiếc trâm bích ngọc có 1-0-2 bởi nhìn rất lạ...Tay hắn còn phất phơ quạt cánh hạt trắng...Ai za za...Gặp lưu manh giả danh tri thức...Thiệt là khó chịu nha...
Nó nói với gã đó:
''Ngươi biết ta là ai không mà ăn nói vô lễ vậy hả?"
Hắn nghe được liền nghiêng người trả lời:
''Chẳng phải đây là Phương Nghi công chúa nổi tiếng xinh đẹp và ngang ngược đó sao? Thành Trường An này ai còn lạ lẫm gì được nữa!"
''Ngươi đang khen hay chửi xéo vậy hả?"-Nó bắt đầu nhíu đôi chân mày đen của mình
''Theo cô đây thì thế nào?''
''Tất nhiên là chửi rồi mà còn hỏi móc họng ta hả? Có tin ta bẩm với phụ hoàng quăng ngươi cho chó gặm xí-quách không?''
Hắn phất phơ cái quạt, che nửa mặt, liếc mắt nhìn đống đổ nát kia một lượt rồi nói:
'' Cứ thử xem, để coi lát nữa ai phải chịu tội biết liền...''
Nó cứng đầu không sợ, nghĩ thầm trong bụng:
Phương Nghi hùng hổ tiến về phía tẩm viện cung thì bị hắn đưa ra lời cảnh báo:
''Ta thách cô đi thêm 3 bước nữa''
Lời thách thức của hắn như gió thoảng qua tai nó, vẫn đi thong dong, thoải mái lắm....Đúng 3 bước, nó quay mặt lè lưỡi với hắn ta:
''Liu liu! Thách được làm nhá''
Bỗng nhiên, một hố xoáy to đùng hút Phương Nghi vào trong, nó chưa kịp hoàn hồn chỉ kịp hét lên:
''Cứu taaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!''
Rồi biến mất....
Tên mỹ thiếu niên kia chỉ thở dài rồi lắc đầu:
''Đã bảo rồi mà không nghe...cứ cứng đầu....Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ vậy...''
Nói xong hắn ta mất dạng trong cái nháy mắt....
Mọi sự lúc này đã bắt đầu....
~~~~~~~~~~~~~THE ENDNghi Sun Vii cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình! Mình mới viết truyện lại nên ngôn từ còn chưa nhiều nên mình mong các bạn theo dõi bộ truyện và cho mình thêm ý kiến nha! Cảm mơn các bạn nhiều ạ! (>_