Chương 8

“Tới đây.”

Anh ngoắc tay. Giọng nói đáng tin biết bao. Thân hình mảnh mai của cô ngả dần vào lòng bàn tay anh, hơi thở mềm mại quyến rũ. Đã từng là hai đứa trẻ, cùng nằm trong bụng một người mẹ, cùng sinh ra, trưởng thành dưới cùng một mái nhà, uống chung một dòng sữa, chảy chung một huyết mạch.

Vòng eo mảnh dẻ cẩn thận từng li từng lí xích lại gần anh, đầu ngón tay rụt rè chạm vào l*иg ngực nóng hổi. Hô hấp hai người quyện vào nhau, những cái hôn mào đầu, anh không định cứ vứt hết mặt mũi nam nhân đi như vậy.

Đôi tay mơn trớn, thám hiểm, tìm tòi thân hình thiếu nữ, hơi nâng cô lên, một tay giữ gáy, một tay trượt xuống eo. Du͙© vọиɠ như ngọn lửa bùng lên từ bên trong, bàn tay tìm tòi, vuốt ve tấm lưng mượt mà, chỉ hận không thể khuấy đảo khắp cơ thể cô.

Cô mảnh mai yếu ớt như vậy, càng dễ khiến người ta mất kiểm soát. Tú Nhi đã cho anh nếm trải một màn khai vị khiến người ta thất điên bát đảo, cô thẹn thùng đến mức xoắn cả chân lại, cuộn mình trên đùi anh.

Qua màn dạo đầu, quần áo cả hai đã bị cởi bảy tám phần.

Hơi thở nóng rực nam tính của anh phả vào cần cổ mẫn cảm của cô, càng khiến cô gái nhỏ thở gấp không ngừng, toàn thân run rẩy, nhưng lại một lòng muốn dâng hiến tất cả cho người đàn ông trước mặt.

Một nụ hôn triền miên, đôi môi Tú Nhi khẽ cong lên, cánh môi đầy đặn, mềm ngọt như quả mọng, cực kỳ sắc tình.

Hơi thở gấp gáp nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© của anh nóng như lửa, dính lên làn da mỏng manh không bay đi được.

Tay anh như hai con rắn, không còn lớp vải ngăn trở, tiếp xúc trực tiếp với làn da trơn nhẵn. Bất cứ thứ gì anh muốn đều phải nắm được trong tay hơn nữa còn là nắm thật chặt.

Nóng quá, cô bị anh đẩy ngã lên giường, đôi bàn tay thô ráp không ngừng dạo chơi, khiến cô tránh né không được mà nghênh đón cũng không xong. Bàn tay anh như có lửa, ngọn lửa du͙© vọиɠ thiêu đốt toàn thân Tú Nhi.

Cả người cô trơn nhẵn như tơ lụa, mềm dẻo lại mảnh mai. Phát hiện ra mình không có cách nào trốn tránh được ai kia, cánh tay nhỏ trắng ngần như củ sen chủ động vòng lên ôm lấy cổ đối phương. Thế có phải tốt hơn không, đúng là đứa trẻ ngoan.

Anh lại bắt đầu trêu tức cái miệng nhỏ của cô, những cái hôn triền miên tới tấp. Xấu hổ chết mất! Hôn thôi mà cùng xấu hồ đến thế! Đúng là đồ hư hỏng!

Áo ngủ kiểu Tây bị anh vứt xuống dưới giường, chưa bao giờ anh lại có ham muốn lột sạch một cô gái nào như bây giờ, anh thèm khát làn da cô, thèm khát cảm giác được trần trụi tiếp xúc với cơ thể của em gái anh.

Hưởng thụ sự tiếp xúc mềm mại như tơ ấy...như khiến anh được trở lại khi còn là đứa trẻ nằm trong bụng mẹ, xung quanh là thành tử ©υиɠ ấm áp.

Mật đạo bí mật của Tú Nhi xinh đẹp như một nụ hoa, anh đưa một ngón tay vào thăm dò, ngay lập tức được vách thịt bao lấy chặt chẽ, càng làm anh thêm gấp gáp.

Anh dùng đủ mọi biện pháp chơi đùa cô, vừa liếʍ vừa cắn, đến tận khi cổng xuân của cô gái nhỏ trào nước. Tú Nhi nào đã từng trải qua cảnh tượng như vậy, dùng sức vặn vẹo eo, nhưng lúc này, sự cự tuyệt của cô trong mắt con sói đói chẳng khác nào lời mời gọi.

Tận mắt chứng kiến nụ hoa e ấp phô diễn trở thành đóa hoa bung tỏa hương thơm, hoàn toàn vứt bỏ dáng vẻ hoàng hoa khuê nữ thường ngày, chỉ còn lại người con gái với du͙© vọиɠ đơn sơ đầy bản năng.

Mò xuống dưới, hạ thân cô đã đẫm nước xuân, cơn ngứa ngáy toàn thân làm anh không thể đợi thêm một giây một phút nào nữa, tiến vào.

“Anh...” Một khi đã xuất trận thì đừng trông cậy gì vào việc lương tâm anh sẽ trỗi dậy. Ở đây, vào lúc này, không còn Kinh trưởng quan cao cao tại thượng nữa mà chỉ là một tên cầm thú đã hơn ba mươi tuổi.

“Anh, sâu hơn đi...”

Cô nói,

“Kinh Khải Văn, sâu hơn nữa, em muốn anh sâu hơn nữa.”

Lúc ân ái phụ nữ càng dễ động tình. Khi nói ra những lời này, đôi mắt cô ngậm nước, điềm đạm đáng yêu, tính tình đại tiểu thư lại không thu liễm chút nào, bàn chân nho nhỏ liên tục đạp lên lưng anh. Tìиɧ ɖu͙© khiến đầu óc anh nảy sinh những ham muốn ác ý.

Anh túm lấy hai mắt cá chân cô, thúc thật mạnh vào. Tú Nhi đau đến mức đầu óc quay cuồng, nhưng như vậy cũng tốt, một kích tới đích. Anh cúi đầu nhìn Tú Nhi, hai mắt cô vô thần, xem chừng vẫn chưa lấy lại được tinh thần sau cú va chạm vừa rồi.

Chính anh đã cướp đi lần đầu tiên của em gái mình. Nhìn cô ngơ ngơ ngác ngác, thân hình theo những lần rung lắc càng ngày càng tiến gần về phía đầu giường, suýt thì đυ.ng trúng. Bàn tay to lớn ấm áp của anh trùm lêи đỉиɦ đầu cô, phía dưới vẫn hăng hái tấn công.

Bên trong này thật có thể khiến người ta phát điên! Vách thịt nhỏ hẹp ấp ám khó khăn bao lấy anh. Bức vách nhỏ như thể sao có thể chịu được dị vật trướng to nhường này. Toàn thân cô ướt mồ hôi, sợi tóc ướt dán lên gương mặt thanh tú.

Kinh Khải Văn có thể ngửi thấy mùi hương phát ra từ thân thể cô, đôi tay chạm vào cô càng thêm dịu dàng. Tú Nhi tựa như đứa bé sơ sinh, nép đầu vào khuỷu tay anh. Mỗi một lần anh tiến vào cứ như đâm thẳng tới cổ họng cô, những tiếng rên đứt quãng rỉ ra từ khóe miệng,

“A a a”

Anh không dám quá dùng sức, chỉ sợ sẽ thúc hỏng tử ©υиɠ nhỏ bé của cô. Dù bên trong hoa huyệt đang dần trơn trượt nhưng vẫn không ngừng hút chặt lấy anh.

Khuôn mặt trong trẻo, ngây thơ dường này, đôi mắt sáng trong như pha lê, tinh nghịch hoạt bát hệt một chú hoàng oanh nhỏ nhắn, ai mà ngờ được tường thịt non mịn của cô gái nhỏ ấy, lúc này đây, lại đang ngậm chặt lấy côn ŧᏂịŧ của chính anh trai mình.

Tư thế này quá sâu, dễ dàng biến một cô gái nhỏ mềm mại thành một vũng nước xuân. Anh dùng sức đâm thẳng vào làm cô thét lên một tiếng đầy sung sướиɠ. Một tay Kinh Khải Văn che cái miệng không khép vào được của cô, một tay giữ lấy mông cô, dồn dập tiến công.

Cái giường Thiệu Long đưa đến dường như sắp không chịu nổi được nữa. Trong thoáng chốc, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, yêu kiều của Tú Nhi và tiếng da thịt đυ.ng chạm không ngớt. Mới một lúc mà nha đầu này đã kiệt sức, hai chân vô lực kẹp quanh eo anh, xem chừng chẳng được mấy lần nữa.

Nào ngờ, cô đột nhiên chủ động uốn thân mình, cặp mông phấn nộn ma sát với côn ŧᏂịŧ của anh. Bên trong càng ướt lại càng co thắt lợi hại, có vẻ vẫn chưa muốn dừng lại.

Kinh Khải Văn nhanh chóng giữ chặt lấy eo cô, rút ra đâm vào thêm mấy chục lần nữa, cho đến tận khi cô ngửa đầu về phía sau kêu lên một tiếng, âm dịch trào ra tưới lên người anh, sảng khoái đến mức toàn thân run rẩy.

Càng làm càng hăng, nhớ lại mới thấy từ lúc trong phòng tắm cô đã chủ tâm câu dẫn, một tay anh vỗ lên mông cô.

“A...”

Như kí©ɧ ŧìиɧ lại như khóc tủi, Kinh Khải Văn không thể không cúi xuống chặn miệng cô lại, liếʍ láp nước quỳnh tương đang trượt xuống cằm.

Mê người đến thế! Đúng là em gái cùng cha cùng mẹ của anh, ngoan ngoãn hiểu ý, chủ động vươn cái lưỡi nhỏ nhắn thơm tho ra cho anh thưởng thức, anh rất hài lòng. Dưới thân vẫn là những tiếng va chạm ướŧ áŧ, bên trên lại là âm thanh kiều mị quấn quýt của môi lưỡi.

Hoa huyệt như bông hoa ăn thịt người nuốt chửng lấy nam căn, anh ôm lấy Tú Nhi, nâng mông cô lên. Chẳng bao lâu hai người đã sáp lên tới đầu giường.

Tú Nhi như đang ngồi lên nam căn của anh, phía trước là đầu giường, phía sau là l*иg ngực nóng như lửa, đầu gục xuống, sợi tóc mỏng manh run rẩy trong không trung. Tiếng rên ngày càng yếu ớt, vài chữ ưm ưm a a rơi rụng, thỉnh thoảng cô lại ngửa đầu lên cầu xin nước bọt của người đàn ông.

Kinh Khải Văn nâng hai tay cô kéo lên, đôi gò tuyết trắng phô diễn rõ ràng, rung lắc theo từng cái thúc vào của anh. Nhưng vẫn chưa đã nghiền. Xuân thủy đã ướt đẫm cái gối đầu giường, hoa huyệt nhỏ nhắn cũng sưng to, cánh hoa bung ra sủi bọt, dường như không thể e ấp khép lại được như ban đầu nữa.

Anh muốn xuất ra. Tinh hoa của anh lấp đầy tử ©υиɠ cô.

Nam căn run rẩy, điên cuồng phóng thích, đem thứ dịch trắng đậm đặc bao phủ toàn bộ bên trong tường thịt.

Tú Nhi đã không còn sức mà kêu ra tiếng, chỉ có cái đầu ngửa lên, miệng mấp máy như muốn gọi tên ai.