Chương 16

Cuối cùng các cô nương cũng được nghỉ xả hơi, mặc kệ có nhận được giấy báo trúng tuyển hay không, chơi cho đã trước rồi tính.

Tú Nhi chẳng ra ngoài thư giãn được mấy hôm đã bị Kinh trưởng quan xách về nhà. Trời thì nắng như đổ lửa mà vẫn theo đám Hoa tử ra đồng rong ruổi, da trắng thịt mềm sao chịu nổi sự khắc nghiệt của thời tiết bên ngoài.

Kinh Khải Văn giục cô mau đi tắm, vừa ra ngoài về là người ướt đẫm mồ hôi. Nha đầu kia vậy mà vẫn cười toét miệng, vui vẻ cầm theo quần áo sạch đi vào phòng tắm. Anh đứng trên hành lang, thấy cô nàng vui vẻ như tiểu tinh linh, nhanh nhẹn, hoạt bát lách qua người mình, mùi mồ hôi thiếu nữ xộc vào mũi, dễ dàng khơi gợϊ ɖụ© niệm của ai đó.

Không chần chờ, anh quay người, đi theo cô vào phòng tắm. Từ phía sau, anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, rất tốt bụng giúp cô cởi từng lớp áo, đôi môi lần tìm khắp cơ thể, khiến Tú Nhi vừa ngứa vừa tê dại, cười khanh khách không ngừng, như cự tuyệt lại như gọi mời.

Kinh Khải Văn nào chịu nổi dáng vẻ câu dẫn này của cô, chỉ hận không thể nuốt tiểu yêu tinh này vào bụng, nâng niu trong tim mà yêu chiều.

Nhấm nháp cần cổ mượt mà, bàn tay to lớn giăng đầy những vết chai phủ xuống nơi thầm kín, ngón tay len vào hoa huyệt thần bí, tay còn lại lưu luyến vân vê cặp nhũ tuyết trắng no đủ mê người.

Anh nắn bóp nhiệt tình, như đứa trẻ thèm hơi sữa mẹ. Hai chân Tú Nhi đã nhũn ra, ngẩng đầu hôn lên môi anh, cánh tay trắng trẻo chủ động quấn lên cổ đối phương, áp trái tim nhỏ bé run rẩy vào trái tim ấm nóng của anh.

Anh giật áo sơ mi vứt sang một bên, quần cũng nhanh chóng bị cởi bỏ, bế Tú Nhi lên. Đôi chân săn chắc bước vào bồn tắm lớn, vừa ngồi xuống đã làm nước tràn ra ngoài, đôi tay dẫn dắt Tú Nhi muốn cô ngồi lên vật nam tính của anh.

Vừa chạm phải đầu vật cực nóng kia, Tú Nhi đã thấy khó mà tiến được tiếp. Kinh Khải Văn nhìn hai chân cô quỳ xuống ngang hông mình, cái “miệng” nhỏ tội nghiệp chống đỡ cự vật của anh.

Sao cô có thể hẹp như vậy, mυ"ŧ nam căn của anh đến sít sao. Bắp đùi mảnh mai của thiếu nữ níu lấy côn ŧᏂịŧ đỏ tía của anh. Nước trong bồn cũng theo chuyển động của hai người mà dập dờn.

Tư thế nào với Tú Nhi, ra vào đều khó khăn. Cô không nhịn được mà rên lên khe khẽ, vành mắt hoe đỏ, cả người dựa lên bờ vai anh. Mẹ nó, vẫn chưa thể chạm đến nơi sâu nhất, một phần côn ŧᏂịŧ lộ ra ngoài hăng hái muốn tiến vào.

Anh níu đầu Tú Nhi, môi lưỡi giao triền, càng cố gắng để hạ thân kề cận nhau hơn. Nam căn nằm trong người cô dần thích ứng, thầm cảm thán cái vách nhỏ của tiểu yêu tinh này đúng là có thể khiến cho anh thành tiên.

Anh dứt khoát dừng nụ hôn, hai cánh môi vừa tách ra còn lưu lại sợi chỉ bạc lưu luyến. Anh ghì chặt lấy eo Tú Nhi không cho cô động đậy, run rẩy tiến vào nơi sâu thẳm. Nha đầu kia lêи đỉиɦ, ngẩng đầu rên lên một tiếng rồi lại nỉ non gọi tên anh.

Không biết do nước ấm hay sự nóng bỏng của cơn kí©ɧ ŧìиɧ làm hai má cô đỏ như thoa phấn, cánh tay run rẩy quờ quạng lung tung, từng sợi tóc ẩm rũ xuống mặt như con sóng. Mới một hiệp sao có thể đáp ứng được thú tính của Khương trưởng quan, nếm vị ngọt được một lần càng cảm thấy có ăn bao nhiêu cũng không thỏa mãn.

Nâng Tú Nhi ra khỏi mặt nước, tách hai chân cô ra, hai tay nắm chặt bờ mông cô, sau đó đâm xuống vật nam tính. Nháy mắt đã tới cao triều, cánh tay cô quàng lên cổ anh, như có luồng điện chạy từ đầu ngón chân lên tới đỉnh đầu, tê dại, cô không biết làm gì hơn ngoài việc gọi tên anh

”A... ưʍ... Anh trai! Tới đi! Anh trai tốt! Ưʍ... a”

Cánh tay anh ôm cô càng thêm chặt, lưu luyến cọ lên đôi môi cô,

“Tới đây.”

Càng vào sâu, cô lại càng như muốn ngất đi. Kinh trưởng quan toàn thân sảng khoái, có Tú Nhi ngày ngày hầu hạ dưới thân, chỉ muốn mỗi ngày có thể cùng cô điên loan đảo phượng, dốc hết sức để cô sung sướиɠ mới khiến anh thỏa mãn.

Nào có như ông chủ Thiệu, nhất quyết không thừa nhận tình cảm của mình với nhị tiểu thư Triệu gia, nhưng cả ngày lại trăm phương nghìn kế tìm cách để vô tình xuất hiện trước mặt người ta. Nhưng mẹ nó chứ, cô nương này quá đơn thuần, thiện lương.

Du͙© vọиɠ trỗi dậy trong đêm nhưng lại không thể tìm được nơi phát tiết, chỉ đành âm thầm chịu khổ. Mãi mới tìm được một lý do lôi Nguyệt Khoa đi xem phim cùng. Nhưng phong cách của ông chủ Thiệu trước nay đều khoa trương, đến việc ra ngoài thôi cũng nổi bần bật

Triệu Nguyệt Uyển thấy vậy trong lòng lại nổi lên ganh ghét, chẳng biết Triệu Nguyệt Khoa kia có gì tốt đẹp, tướng mạo chắc chắn không thể so với mình rồi, dù hai người chín phần tương tự nhưng riêng khoản khí chất đã khiến mình vượt trội hơn một bậc.

Triệu Nguyệt Khoa chỉ là cái đầu gỗ, sao biết cách làm cho đàn ông vui vẻ cơ chứ. Hứ! Trước đó Thiệu Long đã đánh tiếng trước với quản gia, hỏi xem nhị tiểu thư có đang rảnh rỗi không. Nguyệt Khoa ngồi trong phòng, lén lút đọc mấy cuốn tiểu thuyết diễm tình mà Tú Nhi cho mượn, vụиɠ ŧяộʍ cười.

Vừa nghe thấy người hầu gọi. vội vàng bật dậy khỏi giường, trả lời rằng mình có thời gian. Mặc thêm áσ ɭóŧ trắng, kéo dây áo qua xương quai xanh tinh tế rồi buộc lại.

Chiếc áo ngoài có mẫu tay lửng để thấy được khuỷu tay nhỏ xinh kèm với chân váy dài xanh lục lộ mắt cá chân, toàn thân thoát ra hơi thở của mùa hè, vừa nhìn đã làm cho người đối diện như ngửi thấy mùi hương thanh mát, được ngả mình nơi đồng xanh nghe gió hát ca, cảm nhận không khí dìu dịu trong lành.

Cô nhờ người hầu buộc tóc lên giúp mình, những lọn tóc nghịch ngợm được giữ cố định sau gáy. Nhìn bản thân trong gương một lượt, thầm cười mình không có tiền đồ. Mới nhận mấy món quà, nhìn người ta cười mấy lượt đã động tâm, đúng là thứ con gái không biết xấu hổ.

Đeo chiếc túi có hình hoa sen đính đá, xỏ đôi giày da màu trắng rồi chạy xuống lầu. Vừa ra tới cổng đã thấy Triệu Nguyệt Uyển đang chờ sẵn:

“Mới gặp nhau có mấy lần mà đã vội ra ngoài phát xuân đấy à.”

Lời lạnh nhạt nghe đã nhiều, cô coi như không có chuyện gì đi thẳng ra ngoài. Trời nắng gắt, Thiệu Long đang ngồi trong xe vừa thấy cô đã vội vàng chạy xuống bung dù ra đón.

Hai người đứng dưới một tán ô, tất cả các tia nắng ác ý đều bị cản lại nhưng đứng dưới thời tiết này vẫn làm người ta bức bối khó chịu. Một cách tình cờ, chiếc mũi của Nguyệt Khoa dán vào l*иg ngực Thiệu Long, không biết do hơi nóng hay xấu hổ, rặng đỏ lan từ gò má lên cả đôi môi. Cô cắn môi dưới, rụt rè ngẩng đầu lên nhìn y.

Chỉ đôi mắt này cũng khiến mặt hồ phẳng lặng trong tim hắn gợn sóng, đôi mắt quá mức tinh khiết, gò má ửng đó, đôi môi khẽ mím, tất cả như đang khiêu chiến sức chịu đựng của hắn. Những đốm tàn nhang lấm tấm càng làm thiếu nữ thêm phần hoạt bát, khiến Thiệu Long không nỡ xuống tay.

Triệu Nguyệt Uyển đứng sau cửa thấy Thiệu Long nửa ôm nửa đỡ vai Nguyệt Khoa vào xe chỉ có thể nghiến răng ken két. Đúng là hời cho một Triệu Nguyệt Khoa xấu xí, ngu ngốc!