Chương 10

Giường mới đã được đưa đến. Mỗi chiếc đều được làm từ gỗ lê, đầu giường khắc hình hoa mận, mỗi cánh hoa đều được chau chuốt tỉ mỉ, kiểu dáng vừa cổ xưa lại vừa mới lạ. Kinh lão phu nhân cũng bận rộn cho người theo sát, hết sợ sẽ đυ.ng phải cầu thang lại sợ va vào khung cửa.

“Nữu Nữu à, sau này con đừng nhảy loạn trên giường nữa nhé! Lần sau không có chuyện Thiệu thúc thúc mang giường tới cho con nữa đâu...”

“Khụ! Dì không cần khách khí đâu ạ! Cháu với A Văn cũng coi như chỗ huynh đệ...”

Kinh Khải Văn xem xét đánh giá giường mới một hồi, cũng không tồi, ngồi thử rồi nằm thử, vui vẻ nói,

“Lần này sẽ không sập nữa đâu.”

Anh nở nụ cười dịu dàng như gió xuân, dưới ánh mặt trời lại càng thêm chói mắt , xem chừng đang vô cùng hài lòng. Tú Nhi không biết phải để tay đặt chân ở chỗ nào, phồng má đứng đối diện Kinh Khải Văn. Nhưng không biết đôi mắt đang nhìn đi đâu mà hai má ửng lên vì xấu hổ.

Mỗi lần anh gọi, Tú Nhi đều không dám nhìn thẳng vào anh.

Trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ vẫn đang mờ mờ sương, Tú Nhi bị đánh thức bởi cơn mắc tiểu. Kinh Khải Văn vẫn đang ôm eo cô, hơi thở của đàn ông càng sâu hơn phụ nữ, từng luồng khí nóng đều đặn phả bên tai cô, khiến thần kinh của cô ngứa ngáy, cũng kí©h thí©ɧ hạ thân mẫn cảm.

Thân thể anh như cái lò sưởi, làn da trần dán vào lưng cô, cẩn thận bảo hộ cô trong vòng tay ấm áp. Sự dịu dàng đầy dụ hoặc như muốn níu người ta lại mãi trong l*иg ngực an toàn ấy, nhưng cơn mắc tiểu tai hại càng ngày càng tác quái.

Tú Nhi cẩn thận lách khỏi cánh tay ai kia, còn chưa đặt chân xuống giường, Kinh Khải Văn đã tỉnh:

“Đi đâu?”

Ngay lập tức, cánh tay rắn chắc của ai kia kéo cô quay về l*иg ngực mình, hai mắt nhắm nghiền nhưng vẫn có thể nhanh nhẹn tìm đến cần cổ mảnh dẻ, vùi mặt xuống để cảm nhận mùi hương quen thuộc. Hắn hôn lên tai cô, chóp mũi cọ lên làn da trơn nhẵn, tham luyến thân thể mê người của cô rồi mạnh mẽ ôm trọn lấy cô.

“Em... muốn đi vệ sinh...”

Lời mới nói một nửa đã bị chặn lại, tấn công đôi môi tối qua vừa bị hôn đến sưng đỏ, đúng là ăn đến nghiện.

Những tiếng ngâm trầm đυ.c làm toàn thân Tú Nhi đỏ bừng vì xấu hổ không thôi. Tìиɧ ɖu͙© dấy lên làm toàn thân cô như nhũn ra, mỗi chỗ trên cơ thể bị anh chạm tay tới đều nóng như thiêu như đốt.

Hai bầu ngực không lớn, nhưng vừa vặn nằm gọn trong bàn tay anh, không cao vυ"t nhưng non nớt mềm mại. Còn chưa nảy nở hoàn toàn đã mê người đến thế, đúng là khıêυ khí©h, dụ hoặc người ta đến trêu đùa.

Đôi tay to lớn của anh bao lấy một bên, bên kia hết cắn rồi mυ"ŧ, vừa đau vừa ngứa làm cô ngâm lên những tiếng vừa như xấu hổ lại như vô cùng sung sướиɠ.

Tiếng rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ càng làm con sói thêm đắc ý, anh vươn người tới, đôi môi nuốt hết những âm thanh dụ hoặc ấy vào bụng. Bờ môi một lần nữa trượt xuống, mân mê đôi tuyết nhũ yêu kiều, một tay men xuống dưới vân vê hoa hạch sâu kín.

Tú Nhi cảm thấy mình như sắp tan thành nước, xuân thủy ướŧ áŧ trào ra, mang theo cả nướ© ŧıểυ không nín được. Vật nam tính càng lúc càng trướng, vừa ma sát vào vách thịt lại càng thêm kích động, chỉ muốn ngay lập tức công thành đoạt đất.

Theo những chuyển động dạo đầu, nướ© ŧıểυ đã muốn ồ ra. Mới cọ xát vài lần đã không chịu nổi nữa, Kinh trưởng quan ưỡn mông, mạnh mẽ tiến vào phân nửa. Mẹ nó, hoa huyệt kẹp chặt lấy anh, sung sướиɠ đến mức phải ngửa đầu thở ra một hơi, cũng làm em gái bé bỏng của anh hạnh phúc theo.

Tú Nhi đau phát khóc, mở miệng nghênh đón trận giao triền với chiếc lưỡi dâʍ đãиɠ. Bức vách nhỏ bé thít càng chặt, sít sao bao lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn của Kinh Khải Văn.

Anh có rất nhiều biện pháp để đối phó với cô gái nhỏ này, co cơ mông lại, nhích từng chút một.

Nướ© ŧıểυ vẫn đang rỉ ra, cho đến khi nghe được tiếng va chạm với nơi sâu nhất trong cơ thể người con gái dưới thân. Tú Nhi như cá rời nước, há miệng thở dốc. Đôi môi để mặc cho hắn liếʍ mυ"ŧ thỏa thuê.

“Muốn đi vệ sinh... ưm ưʍ...a!”

Tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt tận tâm cam, lúc này trong đầu cô ngoài nhu cầu sinh lý thì chẳng còn gì cả. Kinh Khải Văn biết cô muốn đi vệ sinh,

“Không sao cả. Ngoan!”

Tỉ mỉ từng chút một hôn lên trán, mép tóc rồi gương mặt cô. Lực đạo ra vào ngày càng mạnh, nha đầu dường như chẳng còn sức để kêu nữa. Lúc này toàn thân Kinh Khải Văn nằm sấp trên người cô, chôn sâu vật nam tính trong cơ thể thiếu nữ non nớt, chỉ còn thấy đôi chân yếu ớt quờ quạng, run lên theo nhịp điệu ngày càng tăng của anh.

Tú Nhi, và cả cái giường này đều đang kêu khóc xin tha. Anh chơi đến nghiện, giữ chặt mông Tú Nhi, thi triển tinh lực vô hạn, liên tục ra vào. Vách thịt theo thói quen vô thức hút chặt lấy côn ŧᏂịŧ trướng to, chặt đến mức mỗi lần rút ra đều phải vận lực, nhưng điều này chỉ càng khiến anh thêm phóng túng.

Phần người bên trong Kinh trưởng quan dường như đã muốn đầu hàng chỉ còn phần thú đang chiếm giữ cơ thể anh, chỉ còn lại những ham muốn ban sơ nhất. Anh chỉ muốn đẩy eo, để côn ŧᏂịŧ phàm trần này xâm nhập hoa huyệt càng mãnh liệt.

Càng đừng nói với Tú Nhi đã bị anh làm không biết bao nhiêu lần, miệng chảy dãi, hai mắt mơ màng, đôi chân vô thức dang rộng, sẵn sàng đón nhận anh. Những tiếng đυ.ng chạm da thịt trần trụi chiếm lấy không gian, minh chứng cho hoa huyệt thảm đến đáng thương, dịch trắng tràn ra, tưới đẫm cả cây côn ŧᏂịŧ.

Kinh Khải Văn bất chấp đâm sâu tới, đẩy Tú Nhi lên cao triều, cổ họng chỉ kịp bật ra một tiếng kêu, hai mắt trừng lớn, một tràng dịch trắng trào ra tung tóe trên cơ bụng nâu săn chắc, lấp lánh một mảng. Anh hơi nhổm người dậy, ra vào như đóng cọc, hơi thở ồ ồ, lọn tóc ướt mơ hồ dính trên cái trán cao ngạo, càng thêm quyến rũ.

Mẹ nó, thoải mái chết đi được! Vách thịt này làm anh muốn phát điên, muốn hóa sói, khiến “miệng” nhỏ của cô sưng đỏ, mỗi một lần va chạm là một lần trào nước, đúng là dâʍ đãиɠ. Tay anh mò ngược lên trên, nắm lấy một bên ngực, thô bạo nhào nặn, một tia uất ức trong nháy mắt chạm vào mắt anh, cũng rơi xuống đáy lòng anh.

Anh tức giận hôn lên đôi mắt cô, mυ"ŧ lấy cánh môi ngọt ngào, nhìn chằm chằm dáng vẻ ngốc nghếch chấp nhận lại quyết tâm của cô. Sau cùng anh ôm lấy cô, như ôm lấy người con gái mình yêu, cùng hòa mình vào khúc nhạc hoan ái.

Giường như biến thành cái nôi, đột nhiên không chịu được sự nghịch ngợm của đứa trẻ, chân giường lung lay, kẽo kẹt rồi ầm! Cái giường sập xuống, chỉ còn Kinh Khải Văn vẫn ôm chặt cô trong l*иg ngực. Côn ŧᏂịŧ run rẩy, mặt giường không còn rung nữa, anh bắn ra.

Nắng sớm xuyên vào phòng, nằm giữa tấm đệm là Tú Nhi đã không còn chút sức lực nào và Kinh Khải Văn si mê nhìn chỗ mà cô vừa đi tiểu ra. Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn nâng mông cô lên, liếʍ láp, làm toàn thân cô đê mê, run bắn lên.

Tú Nhi run rẩy cúi đầu nhìn gương mặt anh, hoa huyệt lại bắt đầu rỉ nước.

————————————————————-

Vừa nghĩ tới diện mạo xuất chúng của anh, lúc này lại thấy Kinh Khải Văn đang nằm trên giường mới, Tú Nhi thầm mắng mình đúng là đồ háo sắc. Kinh lão gia đang ngồi tiếp Thiệu Long ở phòng khách, Kinh Khải Văn chậm rãi đứng dậy, ghé vào tai Tú Nhi:

“Nghĩ gì thế?”

Thanh âm nam tính hòa cũng hơi thở nóng hổi phả vào tai làm cô thẹn thùng tới mức đỏ chín mặt. Tú Nhi cắn môi, nhân lúc Thiệu Long vẫn đang tán gẫu say sưa với Kinh lão gia, níu Kinh trưởng quan lại, đôi môi chúm chím chạm vào cánh môi mỏng, lành lạnh của anh.

Hô hấp khe khẽ kề cận dễ dàng khơi gợi du͙© vọиɠ của Kinh Khải Văn, anh quay sang nhắc nhở:

“Đêm nay nhất định sẽ không dễ dàng tha cho em.”