Chương 5

“Mẹ nó.” Úc Đình Nghiệp hiếm khi chửi một câu, hắn không ngờ một chàng trai nhìn ngoan ngoãn và thuần khiết như vậy lại có thể quyến rũ đàn ông giỏi như thế, chỉ mới quen biết chưa đầy nửa ngày đã gửi mấy bức ảnh nhạy cảm như vậy cho một người đàn ông mà chưa hề quen biết.

Tuy trong lòng khinh thường nhưng thân thể lại rất thành thật, ©ôи ŧɧịt̠ đã cứng ngắc, ngẩng cao đầu trên bộ đồ ngủ, Úc Đình Nghiệp đứng dậy đi ra ban công, muốn đi hóng gió để bản thân bình tĩnh lại.

Giữa đêm hè, ngay cả gió cũng có vẻ nóng nực, gió ấm thổi qua, Úc Đình Nghiệp lấy hộp thuốc lá ra châm một điếu thuốc, nhìn thành phố sầm uất phía xa, cúi đầu hút một hơi thuốc lá.

Khói thuốc cay đắng lướt qua đầu lưỡi, hít vào phổi, đầu óc đang hỗn loạn sau một lúc cũng thanh tỉnh lại, Úc Đình Nghiệp rất hiếm khi hút thuốc, cảm giác tê liệt thần kinh của nicotin có thể khiến người ta nghiện, hắn sẽ kiểm soát du͙© vọиɠ của bản thân, không để mình chìm đắm quá sâu.

Điếu thuốc nhanh chóng hút hết, nhưng ham muốn tìиɧ ɖu͙© của Úc Đình Nghiệp vẫn không hề giảm bớt dù chỉ một chút, hắn lại châm một điếu thuốc khác rồi ngậm giữa hai môi.

Làn khói mờ mịt quanh người, Úc Đình Nghiệp cắn cắn đầu điếu thuốc ướŧ áŧ, chợt nhớ tới bữa cơm hôm nay Tống Khê có uống kem súp nấm, bởi vì cậu phân tâm nên uống một bát súp này rất chậm rãi, đôi môi xinh đẹp căng mọng húp từng thìa canh một, vô tình khóe miệng còn dính một chút chất lỏng màu trắng sữa.

Càng nghĩ, cơ thể hắn càng bồn bực, Úc Đình Nghiệp không thể chịu đựng được nữa, hắn ngồi lên một chiếc ghế tựa gần đó, cởi bỏ quần và đồ lót, ©ôи ŧɧịt̠ sưng tấy bên trong lập tức được giải phóng ra, hắn duỗi tay nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng rồi di chuyển lên xuống, dùng đầu ngón tay thô ráp xoa xoa khe qυყ đầυ đầy dịch nhầy, giữa lúc kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, hắn lại nghĩ, miệng Tống Khê rất nhỏ, không biết có thể chứa được ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của đàn ông được hay không.

Có lẽ sẽ bị căng rộng ra hết cỡ đi? Khi cậu khẩu giao cho đàn ông có phải miệng sẽ há rất to, đôi môi đỏ mọng ngậm chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠, nước dãi chảy xuống khóe miệng...

Hơi thở của Úc Đình Nghiệp trở nên nặng nề hơn, hắn đưa tay dụi điếu thuốc đang ngậm trong miệng vào gạt tàn, cầm điện thoại lên mở hộp trò chuyện, bấm vào ảnh cặp đùi mà Tống Khê gửi.

Hắn cọ cọ ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn của mình vào đùi trong của Tống Khê, tưởng tượng bản thân đang đυ. cặp đùi đẫy đà này, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn nóng bỏng đến mức khiến Tống Khê không thể không siết chặt hai chân, sau đó hắn sẽ tách mở hai chân của cậu ra đυ. cho đến khi nó sưng tấy.

Úc Đình Nghiệp thở hổn hển, cuối cùng cũng xuất tinh trước ảnh của Tống Khê, hắn đã lâu không thủ da^ʍ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh, bắn tung tóe khắp tay.

Ngày hôm sau, Tống Khê bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, cuộc gọi là từ bạn cùng phòng thời đại học Lý nhạc gọi tới, cậu mơ mơ màng màng bấm nghe, ngay lập tức nghe thấy giọng nói lo lắng của bên kia truyền đến

"Tiểu Khê, cậu đã nhìn vòng bạn bè chưa? Giữa cậu và Phùng Dụ xảy ra chuyện gì vậy? Hắn không phải đang đuổi theo cậu sao? Tại sao lại cùng Thẩm Nghi Vân ở bên nhau rồi?"

Tống Khê gần như bị tiếng vo ve của cậu ta đánh thức, cậu xoa xoa cái đầu choáng váng của mình, yếu ớt nói: “Anh ta đã không theo đuổi tớ từ lâu rồi, anh ta ở bên ai không liên quan đến tớ.”

Sau khi cúp điện thoại với Lý Nhạc, Tống Khê mở vòng bạn bè của mình ra, bấm vào bài đăng mới của Phùng Dụ, dòng chữ là "Người yêu nhất đang ở bên cạnh tôi", hình ảnh kèm theo là ảnh của Phùng Dụ và Thẩm Nghi Vân. Trong ảnh, hai người tựa lưng vào nhau, mỉm cười rất hạnh phúc.