Chương 4: Đón dâu

Xử lý xong một số việc lặt vặt, Tư Đồ Lam đến căn nhà phụ bên hồ xem danh sách quà tặng, ở đây mùa đông ấm áp mù hè mát mẻ, nàng dùng nó làm thư phòng tạm thời.

Sơ Hà ở bên cạnh mài nghiên mực, không khỏi oán trách: "Chủ tử, bà già đó lại dám lên mặt với người.”

Tư Đồ Lam ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười nhạt: “Yên tâm đi ta có tính toán riêng.”

Sau đó nàng lại nói: “Về sau những chuyện này người không cần tự minh làm để hạ nhân làm là được.”

Sơ Hà cười gật đầu: “Được, lão nó đi theo điện hạ hưởng thụ hạnh phúc."

Vào đêm giao thừa, khi trời bắt đầu có tuyết rơi dày đặc, Tư Đồ Lam từ trong cung đi ra, ngồi trong xe với chiếc lò sưởi, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Ở trên bàn tiệc nàng luôn cúi đầu Tô Mãn rất coi thường dáng vẻ này của nàng.

Nàng khế cong môi ngay cả Tô thái phó biết rõ mọi chuyện trên đời cũng coi thường nàng, đúng là không thể tốt hơn.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào sau đó xe ngựa dừng lại Sơ Hà lớn tiếng hỏi có chuyện gì.

Tấn Trung ở bên ngoài nói: “Điện hạ, giữa đường có người nằm, xin người chờ một chút.”

Tư Đồ Lam mở mắt ra, hỏi: “Người chết hay sống?”

“Sống ạ, thấy khí vào thì nhiều khí ra thì ít, không giống như người có sức lực lớn.”

“Dù sao cũng là mạng người, đưa đến y quán phụ cận đi.”

“Vâng.”

Người này rất tà khí, đám thị vệ di chuyển hồi lâu cũng không thể di chuyển nổi. Không biết có phải đã nghe thấy lời Tư Đồ Lam hay không, sau đó bọn họ lại di chuyển hắn, vậy mà lại di chuyển một cách dễ dàng.

Thị vệ cả giận: “Này, ngươi chơi đùa bọn ông đây à.”

Hắn vừa định giẫm lên lại bị Tấn Trung mắng: “Không nghe điện hạ nói sao, mau làm đi!”

“Vâng!”

Tuyết rơi dày đặc, Tư Đồ Lam từ cửa bên đi vào, lại thay một chiếc kiệu. Nàng nghe thấy tiếng bước chân lộp bộp của người khiêng kiệu, trong lòng thầm nghĩ, tuyết thế này có lẽ là thú vui hiếm có của giới quan lại quyền quý, nhưng người dân thì sợ rằng họ sẽ gặp tai họa.

Trong phòng ngủ có địa long, rất ấm áp.

Thị nữ tiến tới cởϊ áσ cho nàng và phải tuyết để tránh làm ướt quần áo sau khi những bông tuyết tan.

Tư Đồ Lam liếc nhìn nàng ấy, thuận miệng hỏi: “Ngươi tên là gì?"

Thị nữ cả kinh, vội vàng cúi đầu nói: “Nô tỳ là Thu Nguyệt.”

Tư Đồ Lam suy nghĩ một chút rồi nói: “Từ giờ trở đi ngươi tên là Gia Nam, hầu hạ ở bên cạnh cô.”

Gia Nam, một dược liệu để làm hương.

Gia Nam vui mừng khôn xiết, vội vàng hành lễ: “Đa tạ điện hạ ban danh tự.”

Trước khi Nguyên Chính kết thúc, Kiến Hưng đế đã khẩn cấp triệu tập một trăm quan lại lên triều để thảo luận về thảm họa tuyết ở các quận Yên Môn và Ngư Dương.

Giống như kiếp trước, hai đảng ở trước mặt hoàng đế tranh cãi kịch liệt, sau lưng Thái tử là thúc ngoại và tổ phụ Tô Kỷ, sau lưng Đại hoàng nữ là cữu cữu ruột Lâm Khung. Bọn họ đều muốn phái người của mình tới giúp đỡ thảm họa để kiếm lợi nhuận từ nó.

Tư Đồ Lam thà để người của Đại hoàng nữ đi, Lâm Khung mưu cầu lợi ích cá nhân, nhưng hắn ta có điểm mấu chốt, để những bách tính có thể sống tương đối tốt hơn.

Nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng người đi là phe Thái tử.

Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, lần cứu nạn này vẫn sẽ khiến người dân bị hại náo loạn như kiếp trước, sau đó Kiến Hưng đế sẽ tức giận, nhưng trước hết phải trấn áp bạo dân, sau khi sự việc lắng xuống mới tính sổ.

Sau khi cuộc bạo động lắng xuống, Kiến Hưng đế giải quyết vấn đề và phát hiện ra rằng Thái tử, Khuông Văn Chính thiếu phó có dính dáng rất nhiều đến nó.

Sau khi Hoàng hậu cũ qua đời, Thái tử được Kiến Hưng Đế tự mình nuôi nấng. Trong lòng ông, cho dù Thái tử có dám cướp cống phẩm hay vơ vét tài sản của quan viên thì cũng chỉ có những người xung quanh hắn có lỗi mà thôi.

Ông phẫn nộ vì Khuông Văn Chính thiếu đạo đức tu dưỡng vì đã làm hư Thái tử, với sự tham gia của Lâm đảng, Khuông Văn Chính đã bị tống vào tù.

Chỉ riêng trong trận này, phe của Đại hoàng nữ đã giành chiến thắng.

Tư Đồ Lam rất không tán thành, Kiến Hưng đế coi Tư Đồ Luân như báu vật, nhưng lại để cho sư phụ của hắn tham gia vào tranh chấp các đảng và để mặc cho hắn làm mưa làm gió, điều đó cực kỳ đạo đức giả.

Nhưng những chuyện này không liên quan đến nàng, nàng chỉ là một Công chúa nhàn rỗi nhu nhược không chịu nổi gió không lên triều, chỉ cần yên tâm chuẩn bị thành thân là được.

Ngày thành thân vốn được tổ chức vào mùa xuân nhưng đã bị hoãn lại hai tháng vì bão tuyết ở hai quận, kỳ thi mùa xuân năm nay cũng bị hoãn lại.

Cây cối tươi xanh, chim hót hoa thơm, đỏ thắm mười dặm.

Bởi vì là nữ gả cho nữ, Tư Đồ Lam đội mũ phượng hoàng, khăn quàng vai ngồi ngay ngắn trên xe kéo đi đón dâu.

Xe kéo vuông hai mét, đặt lư hương, phủ khăn gấm, mười hai người khiêng.

Khi đội đón dâu đến Tô phủ, Tư Đồ Lam được đỡ xuống và che một nửa khuôn mặt bằng một tấm màn che mỏng

Nam nhi của Tô thị đứng ở cửa, họ mặc áo và đội mũ giống nhau, giống như bức tường dày khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi.

Tô Hân Việt lại bị đẩy ra ngoài, nhưng lần này hắn đã có thể gây khó dễ một cách danh chính ngôn thuận.

Câu hỏi không khó, tất cả mười lăm thành viên của thế hệ chữ Hán của Tô thị đều ở đây, hắn chỉ nói một lần, sau đó chọn ngẫu nhiên, danh hiệu phải khớp toàn bộ và chỉ được sai một lần.

Chuyện này có gì khó, có lẽ những hoàng thân và quý tộc này hiểu nhiều biết rộng và ghi nhớ tốt.

Tô Hân Việt khẽ mỉm cười, sau khi nhanh chóng nói tên, đám huynh đệ này nhanh chóng thay đổi vị trí khiến mọi người lóa mắt.

Đại hoàng nữ ra mặt trước, Tô Hân Việt chỉ điểm hai người trong số họ, cả hai đều đúng.

Sau đó đến Tam hoàng tử và Bát hoàng tử, cũng đúng hết. Khi đến lượt Cửu hoàng nữ, nàng ấy chọn sai một người.

Tô thị ngay lập tức la ó: “Sai rồi, sai rồi.”

Cửu hoàng nữ nở một nụ cười xin lỗi, chán nản rút lui.

“Ta tới!” Thập hoàng tử thân hình cao lớn vạm vỡ.

Tam hoàng tử lập tức ngăn cản hắn: “Ngươi là tên thô lỗ xông lên làm cái gì, lui xuống lui xuống.”

Thập hoàng tử mặc dù không hài lòngnhưng cũng chỉ có thể rút lui.

Cuối cùng là Lục hoàng tử tiến lên mới vượt qua ải.

Một nhóm người hùng hổ tiến vào cửa khi đến viện của Tô Hân Nghi Tư Đồ Lam còn phải làm thơ thúc giục tân nương mặc quần áo và cho hồng bao mới được mở cửa.

Thấy Tô Hân Nghi đứng đó cầm chiếc quạt tròn, trong lòng Tư Đồ Lam cảm thấy kỳ lạ.