Chương 3: Tiểu thê tử nhỏ bé

Mẹ ruột của Ninh Quốc công chúa là người có xuất thân bần hàn được Kiến Hưng để đưa về trong chuyến du ngoạn phía nam, được phong là Tài Nhân. Trần Tài Nhân ngã bệnh sau khi sinh Thập Nhất hoàng nữ, được vài năm sau thì qua đời.

Kể từ đó, Công chúa được người hầu cũ của mẹ ruột nuôi dưỡng, ở trong cung nàng cũng đã quen với việc bị bắt nạt và chà đạp, có thể tưởng tượng được một Hoàng nữ không nơi nương tựa sẽ bị đối xử như thế nào.

Công chúa đã nuôi dưỡng một tính cách yếu đuối dễ bị ức hϊếp Tô Hân Nghi nghe xong ánh mắt trở nên mờ mịt “Nàng ấy thực sự không dễ dàng.”

Tổ Hợp vội lấy khăn tay lau nước mắt cho chủ tử, vô cùng cảm thấy Ninh Quốc công chúa có thể là yêu tinh đầu thai đến đây dụ dỗ cô nương nhà mình.

Vì nàng mà cô nương nhà minh suýt chút nữa đã mất đi nửa cái mạng chưa kể còn luôn khiến người ta phải rơi nước mắt.

Vọng Xuân vén rèm bước vào, nhìn thấy mà kinh hãi: “Ôi sao tiểu tổ tông lại khóc rồi. Để ta xem đó là tên khốn mù nào, ta sẽ lột da nó ra.”

Dục Lan và Đỗ Hành bưng khay từ phòng trong đi ra, Dục Lan nghe vậy cười nửa miệng nói: “Quan hệ tốt đấy, người đó đang ở hoàng thành, ngươi mau đi đi.”

Vọng Xuân nghe thấy tức giận nói: “Chắc cô nương đó phải lột da ta trước.”

Dục Lan hừ lạnh một tiếng, cùng nhau bày đồ dùng ra cho chủ từ dùng.

Tô Hân Nghi thích làm hương, đại nha đầu gần gũi với nàng được đặt tên theo các loại hương liệu.

Dục Lan tên ban đầu là Bội Lan, sau khi sắc lệnh ban hôn được ban xuống, nàng đã đổi tên để tránh xung khắc với Công chúa.

Cả Tô gia đều không thích Tư Đồ Lam lắm, đương nhiên Tô Hân Nghi biết điều đó. Những người khác thì không sao, nhưng những người bên cạnh nàng đều sẽ phải đi cùng nàng.

Nàng nắm lấy ống tay áo của Dục Lan và lắc lắc, nhẹ giọng gọi nàng ấy: “Tỷ tỷ tốt đừng nóng giận.”

Tiểu cô nương mặt hồng môi đỏ vẫn còn trẻ con, nhìn người bằng đôi mắt hạnh nhân ướŧ áŧ thì ai mà chịu nổi.

Dục Lam thở dài: “Được rồi, được rồi, cô nương mau tranh thủ hiện tại mà chơi đi, tí lão thái thái và thái thái lại nói cho.”

Dục Lam thở dài: “Được rồi, được rồi, cô nương mau tranh thủ hiện tại mà chơi đi, tí lão thái thái và thái thái lại nói cho.”

Cả nhà chỉ coi nàng như đứa trẻ, nhưng bản thân nàng lại muốn mau chóng gả đi.

Phủ của Ninh Quốc công chúa nằm ở góc đông bắc của kinh thành, có sảnh đường uốn lượn và mái cong nối liền nhau.

Ngày mà tấm biển do chính Kiến Hưng đế viết được treo chính là lúc Tư Đồ Lam xuất cung.

Vào ngày xuất hành, nghi trượng* của Công chúa trải dài vài dặm.

*Nghi trượng: vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa.

Sơ Hà nhắc nhở nàng: “Chủ tử, cho dù chúng ta xuất cung thì cũng phải luôn cẩn thận.”

Tư Đồ Lam buông rèm xuống, cười nói: “Ta biết.”

Nàng vừa nhìn thấy một người, mặc quần áo vải thô, tay xách một tủ sách, đang nhìn quanh trong đám đông, run cầm cập vì lạnh.

Vào ngày mồng mười tháng mười hai năm Kiến Hưng thứ ba mươi chín, ngay sau mồng tám tháng chạp, các con đường và ngõ phố càng trở nên tràn ngập hương vị năm mới.

Sau đó là người Tô thị đến, những chiếc ghế kiệu của họ nối tiếp nhau.

Tấn Trung thái giám trầm giọng nói: “Điện hạ, hình như người đến không có ý tốt.”

Sơ Hà ở trong Nghi điện, thái giám này là thái giám do Kiến Hưng đế giao cho nàng theo tiêu chuẩn, cho tới nay cũng coi như hữu dụng.

Sắc mặt Tư Đồ Lam không thay đổi.

Chỉ nhìn thấy những công tử có vóc dáng khác nhau này đều có khí chất phi thường, khuôn mặt trắng đẹp như ngọc và có phần giống nhau.

Một người dẫn đầu hành lễ: “ Tô thị Hân Việt vấn an Công chúa điện hạ.”

“Vấn an Công chúa điện hạ.”

Tô Hân Việt, huynh trưởng ruột của Tô Hân Nghi, cháu trai của Tô thị là người thứ sáu trong dòng họ, vẫn chưa ra làm quan trong triều đình.

Trong đầu Tư Đồ Lam loé lên, giơ tay lên và dịu dàng cười nói: “Ta khỏe, mọi người vào trong sưởi ấm trước đi.”

Tô Hân Việt cười: “Ta vẫn chưa giới thiệu các đệ đệ của mình với điện hạ mà. Khi chúng nghe nói điện hạ mở phủ, chúng có nói gì cũng muốn đến gặp muội tức tương lai.”

Không nói đến thân phận, chỉ tính riêng tuổi tác, Tô Hân Việt là người lớn tuổi nhất trong đám người này. Nhưng hắn mới chỉ hai mươi mốt tuổi, lời trong lời ngoài thì điều này cũng có phần bất kính.

Tấn Trung cau mày hai từ “vô lễ" đến bên miệng đã bị Tư Đồ Lam ngăn lại bằng một cái nhìn.

Nụ cười của nàng không hề thay đổi, nhẹ giọng nói: “Cô cũng muốn làm quen với các vị huynh trưởng, làm phiền Lục cữu huynh rồi.”

Tô Hán Việt ngạc nhiên nhướng mày, sau đó lễ phép giới thiệu: Đây là chắt đệ hàng chữ Đồng, Lục đệ hàng chữ Ngọc... Thập Tam đệ hàng chữ Dịch, Thập Tứ đệ hàng chữ Trừng, vị này là... khu khu."

Tư Đồ Lam thấy vẻ mặt của hắn không được tự nhiên nên nàng dời mắt nhìn sang.

Nàng thấy vóc người nhỏ bé của tiểu thê tử chỉ cao đến sống mũi của mình, mặt hồng tóc đen, môi đỏ răng trắng, trên mặt hơi mũm mĩm như trẻ con.

Ánh mắt hai người chạm nhau hắn ngượng ngùng tránh đi dái tai đỏ như máu, trông như một cô nương đơn thuần.

Trong nhảy mắt Tư Đồ Lam hiểu ra, nàng cũng không biểu lộ gì, chỉ dịu dàng cười: "Cô đã ghi nhớ, mời các vị hiền huynh vào trong nghỉ ngơi.”

Tô Hán Việt bận rộn dẫn đệ muội của mình vào phủ, trong chớp mắt tất cả những suy nghĩ làm khó nàng đã bị lãng quên.

Tô Hân Nghi bịn rịn ngoái đầu nhìn lại, khi nàng ấy lại muốn quay lại nhìn thì đã bị ấn đầu quay về.

Sau khi vào điện, họ chỉ nhìn thấy có một vị Hoàng nữ uống trà xem kịch. Sau khi mọi người hành lễ, Tô Hân Việt kéo nàng ấy sang một bên, vẻ mặt cay đắng: “Tổ tông à, sao muội lại ở đây!”

Tô Hân Nghi cúi đầu vân vê ngón tay: “Muội muốn đến xem một chút, cho nên mới để cho Thập Ngũ ca ca đổi với muội...”

“Muội muội muội, ta sẽ phải người đưa muội trở về. Nếu có người phát hiện, ta và muội sẽ gặp hoạ!”

Tô Hân Việt đang định đưa muội muội ra ngoài thì chợt nhìn thấy Đức Bình vương dẫn Cửu hoàng nữ và Thập hoàng tử vào cửa, hắn vội vàng ấn đầu muội muội mình và cúi đầu hành lễ.

Sau đó hắn không còn tìm thấy cơ hội tốt để lẻn đi nữa, Tô Hân Việt cam chịu ngồi xuống và dặn dò muội muội mình bằng mọi giá cũng đừng thu hút sự chú ý của mọi người.

Không lâu sau, Đại hoàng nữ đến, cả người tràn đầy cao quý, ngồi ở trên cùng.

Người đến cuối cùng là Thái tử, Tư Lam Bội đi theo sau hắn nửa bước.

Các vị khách đã đến đông đủ, yến tiệc chính thức bắt đầu.

Thị nữ và nội thị đi tới đi lui một cách có trật tự, có những đào kép đang ca hát và nhảy múa ở trung tâm của điện.

Bầu không khí đang sôi nổi, Đại hoàng nữ đột nhiên cười nói: “Thập Nhất đã mở phủ, không lâu sau sẽ vào triều, đến lúc đó ngoài Thái tử điện hạ thì chúng ta đều sẽ phải hành lễ với muội ấy.”

Tư Đồ Lam run tay, tách trà đổ xuống, nàng hoảng sợ nói: “Lam từ nhỏ đã yếu ớt, lên triều hay không là tùy ý trời. Hơn nữa trước mặt tất cả hoàng huynh và hoàng tỷ, Lam đâu đáng nhắc đến.”

Đại hoàng nữ xắn tay áo, cười nói: “Chỉ là một câu nói đùa thôi mà, sao muội lại coi nó là thật chứ. Nào, uống rượu đi!”

Bàn ăn đã dọn sạch, Tư Đồ Lam bưng chén trà lên, có chút xấu hổ nói: “Bội tửu lượng quá kém, chỉ có thể dùng trà thay rượu.”

Nói xong nàng còn ho khan vài tiếng.

Đại hoàng nữ đột nhiên cảm thấy nhàm chán, chỉ hờ hững nói: “Tùy muội.”

Nhìn thấy nàng yếu ớt như vậy, các thành viên nhỏ tuổi của Tô thị tràn đầy oán hận, đồng thời cảm thấy Tô Hân Nghi làm vậy không đáng.

Tư Đồ Lam cúi đầu nhấp một ngụm trà, trong mắt lóe lên một tia ý lạnh. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, nàng đã trở lại như cũ nhưng chỉ dừng lại một chút, sau đó không chút dấu vết đặt chén trà xuống.

Vừa rồi nàng thấy rất rõ ràng, “tiểu thê tử" ở hàng ghế sau luôn nhìn chằm chằm vào nàng.

Không giống như sự giễu cợt và khinh thường trong mắt người khác, cảm xúc trong mắt nàng ấy vượt quá tầm hiểu biết của nàng.

Yến tiệc đến hồi kết, thiên sứ đến ban chiếu chỉ, chính là mừng Tư Đồ Lam mở phủ, nói vài câu động viên cùng nhắc nhở, cuối cùng ban thưởng một số thứ.

Tấn Trung là người có mắt nhìn cử người đưa tiễn, lại đưa một số tâm ý vào đúng thời điểm.

Trời không còn sớm nữa, những vị khách dần dần giải tán, Tô thị đi sau cùng.

Đêm nay không có ánh trăng, Tư Đồ Lam ấm áp dặn dò: “Đi đường chậm thôi nhé, an toàn mới là quan trọng nhất.”

Những lời này là nói với Tô Hân Việt, nhưng ánh mắt lại hướng về phía “tiểu thê tử”.

“Tiểu thê tử” sửng sốt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, củi đầu mím môi cười, vành tai lại nhuộm đỏ.

Chiếc kiệu biến mất ở cuối ngõ, Tư Đồ Lam nhìn chằm chằm vào hư không một hồi rồi nói: “Trở về thôi.”