Chương 5: Đại hôn

Theo nghi thức, Tư Đồ Lam nên cõng người trên lưng, đầu tiên cùng nhau đi đến từ đường Tô thị để quỳ xuống từ biệt, sau đó đi bày tỏ lòng kính trọng với những trưởng bối của Tô thị, cuối cùng Tô Hân Nghi sẽ được huynh đệ Tô thị cũng đưa lên xe.

Nhưng xét thấy Tư Đồ Lam là nữ nhi và sức yếu, huynh đệ bên Tô thị đã trực tiếp cõng tân nương

Những huynh đệ này đỏ mắt tranh giành lẫn nhau, đều muốn tiến lên cõng.

Đám hoàng thân thấy thế đều nhìn Tư Đồ Lam với ánh mắt thông cảm.

Tất cả người thân của Tô thị ở trong đại sảnh đều rơm rớm nước mắt, đặc biệt là lão thái thái của Tô gia, khóc đến suýt nữa thì tắt thở.

Tô Hân Nghi cũng khóc như hoa lê dính hạt mưa, quỳ ở đó mà cơ thể run rẩy.

Dù có không nỡ đến đâu thì cũng đến lúc phải nói lời tạm biệt.

Tô Hân Việt cũng muội muội chậm rãi đi về phía cửa, lão thái thái nói: “Nghi nhi của ta!” Khiến mọi người đều rơm rớm nước mắt.

“Khởi kiệu.”

Vui mừng trở lại, đội đón dâu đi bộ đến phủ của Công chúa.

Sau khi lên xe, Tô Hân Nghi và Tư Đồ Lam ngồi cạnh nhau, nàng ấy vẫn đang khóc nhè nhẹ.

Thật lâu sau, Tư Đồ Lam mới nói: “Muốn khóc thì khóc đi, không có ai nghe thấy đâu.”

Tô Hãn Nghi cắn môi như muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, sau đó năng ném chiếc quạt tròn đi, lao vào vòng tay của Tư Đồ Lam và bắt đầu khóc.

Tư Đồ Lam sững sờ, sau đó thở dài nàng ấy vẫn còn là một đứa trẻ.

Nàng vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy, dịu dàng nói: “Yên tâm, người ở chỗ ta sẽ không phải chịu ấm ức đầu."

Tô Hân Nghi ngẩng đầu lên, khóc nức nở: "Ta... ta cũng sẽ bảo vệ tỷ."

Tư Đồ Lam sửng sốt, củi đầu nhìn thiếu nữ đang khóc như mèo con, ánh mắt lấp lánh.

Cuối cùng nàng mỉm cười: “Được."

Trở lại phủ Công chúa, Hoàng thái tử mặc lộng lẫy chỉnh tề nghênh đón ở cửa chính, theo lời hắn nói thì Hoàng thượng và Hoàng hậu đã đợi ở đại sảnh đã lâu.

“Thập Nhất, bệ hạ và nương nương thật sự thương muội đó.” Hoàng thái tử nói.

Tư Đồ Lam lập tức lộ ra dáng vẻ được cưng chiều mà lo sợ và bất an, Thái tử thấy vậy cũng không nói gì.

Tư Đồ Lam và Tô Hân Nghi mỗi người cầm một đầu lụa đỏ, cùng bước qua lò than tiến vào điện chính.

Sau khi bái thiên địa trong điện chính, Kiến Hưng đế và Hoàng hậu đã khuyến khích họ và ban tặng rất nhiều phần thưởng.

Thường thì làm xong các thủ tục này thì bọn họ mới về cung, nhưng lần này thì họ vẫn ngồi lại.

Mọi người đều biết rằng đây là để giữ thể diện cho Tô thị.

Sau khi ra khỏi sảnh lớn, một đám người ồn ào tiễn cặp đôi vào động phòng.

Sau khi uống rượu hợp cẩn, Tư Đồ Lam thấy mọi người đều đã ra ngoài, nàng nói với tiểu cô nương: “Ta sai người chuẩn bị một ít đồ ăn, lát nữa người lén ăn đi. Nếu ta về muộn thì ngươi nhớ đi ngủ trước.”

Đôi mắt Tô Hân Nghi cười thành trăng lưỡi liềm, nhẹ nhàng nói: “Ta biết rồi, điện hạ nhớ uống ít thôi ạ.”

Ngọn nến đang nhảy múa, Tư Đồ Lam khẽ mỉm cười nhìn khuôn mặt non nớt, trong sáng và hơi lạnh lùng của nàng ấy.

Sau khi Tư Đồ Lam rời đi, Gia Nam dẫn bốn người hầu đi vào, Vọng Xuân vội vàng nói: “Cô nương, bọn ta rất nhớ người.”

Đỗ Hành nhanh chóng nháy mắt với nàng ấy.

Gia Nam hành lễ: “Vấn an Công chúa phi, nô tỳ tên Gia Nam, túc trực bên cạnh điện hạ, là điện hạ bảo nô tỳ mời mấy vị tỷ muội này vào.”

Tô Hân Nghi giơ tay lên đỡ và cười nói: “Nếu vậy, chúng ta đều là người của mình, vất vả cho ngươi rồi.”

“Nô tỳ không dám.” Gia Nam rất tinh ý, dẫn đầu xin cáo lui.

Cửa vừa đóng lại, bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt, Vọng Xuân hỏi đầu tiên: “Cô nương, người đội mũ này có mệt không? Để bọn ta lấy xuống giúp người.”

Tô Hân Nghi mỉm cười: “Mau lấy xuống đi, ta muốn đi ăn chút gì đó.”

Đỗ Hành nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Không ngờ Công chúa cũng khá quan tâm đến cô nương.”

Dục Lan không cho là vậy: “Cô nương của chúng ta người gặp người thương, thân phận lại quý giá, quan tâm là điều xứng đáng.”

Tô Hợp gật đầu phụ hoạ.

Sau khi lấy mũ xuống, Tô Hán Nghi thở phào nhẹ nhõm và mìm cười: "Các ngươi không biết tỷ ấy tốt như thế nào đâu, ta biết là được.

Vọng Xuân đặt mũ xuống, cười nói“Người bớt bớt lại đi.”

Tô Hân Nghi khế khịt mũi cũng không nói nhiều nữa, để họ phục vụ bữa ăn.

Lúc Tư Đồ Lam quay lại cũng chưa muộn lắm cửa vừa mở ra, người đẹp đầy phòng liền nhìn nàng chằm chằm.

Nàng dùng lại, sau đó mỉm cười: "Đều ở đây hết á.”

Bốn thị nữ nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng hành lễ với nàng Tư Đồ Lam đỡ họ: Không cần đa lễ.”

Nàng khoát tay áo ngồi xuống bên cạnh Tô Hân Nghi, cùng nàng ấy liếc mắt rồi chậm rãi nói với bốn thị nữ: "Chúng ta đã là người một nhà, mọi chuyện của Nghi nhi cử làm theo lẽ thường.”

Vâng.

Tô Hân Nghi nghe thấy nàng gọi mình là Nghi nhi thì cười tươi đến mức miệng sắp kéo đến cả mang tai.

Sau đó lại nghe nàng dịu dàng nói: “Không giới thiệu với ta sao?”

Tô Hân Nghi ngay lập tức giới thiệu với nàng, khi nói đến Tô Hợp, giọng nàng ấy trở nên trầm xuống: “Ba năm trước Tô Hợp bị bệnh nặng, kể từ đó không thể nói được nữa.”

Thế gia vọng tộc có yêu cầu cao đối với người hầu của mình, một khi có khuyết điểm thì tốt hơn chút sẽ được đưa đến thôn trang làm cu li, còn kém hơn sẽ bị bán đi sau khi đổi chů.

Có thể thấy Tô Hân Nghi là người tốt bụng và nhân hậu.

Sắc mặt Tư Đồ Lam vẫn như cũ, gật đầu với Tô Hợp rồi tiếp tục nghe người tiếp theo.

Trò chuyện một hồi cũng đã muộn, Dương thượng cung vừa vặn ở bên ngoài giục đi nghỉ ngơi sớm.

Tắm rửa xong xuôi, người hầu đều lui xuống, chỉ để lại một người trực ban đêm ở ngoại cảnh.

Hai người phụ nữ một lớn một nhỏ mặc áo trong ngồi ở mép giường, bầu không khí nhất thời có chút không rõ ràng.

Hiện nay nhiều thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đã thành hôn, nhưng Tư Đồ Lam luôn coi nàng ấy như một đứa trẻ.

Ánh nến lập tức vang lên, Tư Đồ Lam cảm thấy mình chiếm ưu thế về tuổi tác nên mở miệng trước nói: “Ngươi ngủ đằng trong được không?”

Tô Hân Nghi đang vân về vạt áo, nghe nàng nói vậy vội đáp: “Được... được chứ.”

Trả lời xong nàng ấy cảm thấy quá mất tự nhiên nên khẽ liếc nhìn nàng rồi vội vàng thu hồi tầm mắt.

Tô Hân Nghi nằm xuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì hồi hộp, tự hỏi liệu tiếp theo có phải Công chúa và nàng ấy sẽ giống như một tập tranh...

Nàng ấy cảm thấy vừa hồi hộp vừa mong chờ.

Trong sảnh có thắp nến để thuận tiện cho việc thức dậy vào ban đêm, Tư Đồ Lam hạ rèm xuống và ánh sáng mờ đi.

Nàng nằm xuống cạnh thiếu nữ, mái tóc đen xõa ra, vướng vào tóc nàng ấy.

Cùng một giường chung một chăn, hai người cách nhau một nắm đấm, tư thế đoan trang, nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn.

Tô Hân Nghi lặng lẽ quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy đôi mắt nàng đã nhắm nghiền, tất cả mong đợi trong phút chốc đều biến thành sầu muộn.

Đúng vậy, là mình đã dùng thế lực của gia tộc để uy hϊếp và ép buộc tỷ ấy, nếu không tỷ ấy nhất định sẽ kén được một nam nhân vừa có tài vừa có ngoại hình làm Phò mã, hai người họ sẽ ân ái hoà hợp, con đàn cháu đống.

Điện hạ trưởng thành và xinh đẹp, khí chất dịu dàng nho nhã, còn mình chỉ là một tiểu nha đầu chưa dứt mùi sữa mà thôi.

Tô Hân Nghi càng nghĩ càng buồn, nhất thời không kiềm chế được nước mắt. Nàng ấy cắn chặt môi không cho mình phát ra âm thanh, nhưng trong rèm giường đóng kín, tiếng nức nở của nàng ấy nghe rất rõ ràng.

Tư Đồ Lam quay đầu nhìn nàng ấy, cảm giác kỳ lạ lại tràn ngập trong lòng.