Chương 8: Dũng sĩ Đại Lăng

Thời gian một nén nhang rất nhanh liền qua đi,Quân Lâmđi khắp nơi mà một con thú cũng không săn được, chính nàng cũng cảm thấy mất mặt.

Thời điểm Quân Lâm từ trong rừng cây trở lại điểm săn bắn,hai tay nàng trống trơn nhưng bộ dáng lại thật ra tiêu sái.

Nghĩ thầm: dù sao ngày trước cái vị hoàng tử kia, thân thể yếu ướt nhu nhược như vậy chắc là không sao đâu! Mình cũng đâu biết bắn cung….

Chờ các vị hoàng tử toàn bộ trình diện, Hoàng Đế liền hỏi “Kết quả làm sao?”

Kiều Anh cung kính trả lời “Hồi bẩm bệ hạ, thái tử điện hạ 20 con, Nhị điện hạ Nhị 26 con, Tứ điện hạ 16 con, Bát điện hạ 11 con, Cửu điện hạ 32 con.”

Quân Lâm khϊếp sợ ngay tại chỗ, sao lại cókhả năng như vậy? Đảo mắt nhìn thấy Nhị hoàng tử ánh mắt tựa tiếu phi tiếu.

Thầm nghĩ là hắn làm sao? Xem ra là đúng rồi.

Hoàng Đế cũng như vậy kinh ngạc, cái đứa nhi tử này bình thường nhát gan vậy, bây giờ sao lại đột nhiên anh dũng?

Thế nhưng hắn dù sao cũng là Hoàng Đế, đã nói thì phải giữ lời 'Nhất ngôn cửu đỉnh'.

“Phong Cửu hoàng tử Lăng Lân lầm Đại Lăng trấn đông dũng sĩ, thưởng ngàn lượng hoàng kim, Lân nhi, ngươi có thành tích hôm nay, phụ hoàng thật là vui mừng a” nói xong, hắn mỉm cười hiền lành nhìn Quân Lâm .

Lý công công tiến lên nói “Hoàng thượng có chỉ, đêm nay thiết yến ban thưởng tại Thái hoa điện. Khâm thử!”

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Mọi người khấu tạ hoàng ân.

——————————————————————————

Buổi tối, tại Thái hoa điện

“Lân nhi, nào đến đây, ngồi kế bên trẫm, nhượng phụ hoàng nhìn ngươi thật kỹ một chút.”

Hoàng Đế Lăng Tường thầm nghĩ, mình chính là nên hảo hảo tìm hiểu một chút về đứa con trai này.

“Dạ, phụ hoàng.” Quân Lâm chưa bao giờ thích kiểu giả tạo lấy lòng, bởi vậy trực tiếp đáp ứng.

“Lân nhi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”Lăng Tường hỏi.

“Dạ, phụ hoàng, nhi thần năm nay đã mười sáu.” Quân Lâm đáp.

Chính mình ở thời đại trước, đã 29 gần 30, nhưng thật ra tính tình lại chưa trưởng thành một chút nào.

“Hảo hảo, cái hoàng nhi của ta đều đã trưởng thành, trẫm tựu ban thưởng cho con hai mỹ nhân được không?”Lăng Tường cười híp mắt, nói.

“Ách, phụ hoàng, nhi thần còn nhỏ.” Quân Lâm nghĩ muốn cự tuyệt, nói đến ngay cả chính mình đều thấy không đúng, ngươi còn nhỏ sao, ngươi còn nhỏ như thế nào?

“Không sao, phụ hoàng lúc ở tuổi như ngươi đã sinh đại hoàng huynh rồi.”

Lăng Tường cười nói, nghĩ thầm đứa bé này hoàn toàn ngây thơ, thật sự nên tôi luyện hắn một chút, nhi tử của mình há có thể yếu đuối như vậy.

Nhân tiện nói “Lý công công, truyền chỉ, đem Cẩm Liên cùng Cẩm Y ban cho Cửu hoàng tử làm thị thϊếp.” Lý công công cúi đầu nhận chỉ.

“Tạ ơn phụ hoàng.”

Quân Lâm ở trong lòng khổ sở, lại cũng bất đắc dĩ chỉ biết phải tạ ơn.

“Ha ha, trẫm ngày hôm nay rất là hài lòng, trẫm ngày hôm nay phải uống vài chén a!”

Lăng Tường cười to. Mà Quân Lâm lại nhận thấy ánh mắtnóng rực của Nhị hoàng tử, lúc này trong mắt của hắn lại như đốt một cây đuốc. Quân Lâm buồn bực, hắn tại sao lại giống như âm hồn không chịu tiêu tan chứ?

“Đệ đệ khả ái, có mỹ nhân làm bạn, đường quan rộng mở nha.” Lăng Phong cười.

“Nào có, Nhị hoàng huynh khoa trương rồi, tiểu đệ không phải là người ham mê nữ sắc.” Quân Lâm miễn cưỡng cười nói, Lăng Phong mang đến cho nàng một loại áp lực vô hình.

“Ha ha, đệ đệ nên nhớ kỹ lời của mình nha, hiện tại điều ngươi phải làm là học tập cho giỏi, không nên lưu luyến nữ sắc, ôn nhu hương a.” Lăng Phong âm trầm nhìn chằm chằm Quân Lâm.

“Tiểu đệ hiểu được.” Quân Lâm cúi đầu, nếu ngươi không nói, ta cũng không có thể muốn các nàng được.

“Tiểu đệ còn có việc đi trước. Cáo từ.” Nói xong liền nhanh chóng rời đi.

“Hừ. . .” Lăng Phong hai tay phụ ở sau lưng nhìn chằm chằm hướng nàng rời đi.

“Lân nhi, thường ngày thấy con ngây thơ, hôm nay sao lợi hại vậy?” Tấn phi cười hỏi.

“Nương, ngươi nên biết khả năng của con mà, con nào có như vậy lợi hại.” Quân Lâm cười khổ nói.

“Vậy là ai giúp cho ngươi?” Tấn phi nghi vấn hỏi.

“Không biết nữa.” Quân Lâm nghĩ thầm có đúng là giúp hay không còn chưa chắc chắn.

“Nghe nói hoàng thượng ban thưởng cho con hai người thị thϊếp, con chuẩn bị việc này thế nào?” Tấn phi có chút lo lắng bí mật của nàng sẽ bị vạch trần.

“Ha hả, không cần lo lắng, hài nhi sẽ có biện pháp.” Quân Lâm thoải mái nhìn Tấn phi nói.

“Ừ, vậy ngươi sớm nghỉ ngơi đi. Nương về trước.” Tấn phi nhìn thấy sắc trời đã tối, liền chuẩn bị rời đi.

“Dạ, nương, ngủ ngon!” Quân Lâm mỉm cười nhìn nàng nói.