Chương 9: Đi 'Phiêu Hương Lâu'

Quân Lâm đang chuẩn bị ngủ, lại nghe thấy tiếng đập cửa.

Vì vậy nàng đứng dậy mở cửa, chỉ thấy hai vị cô nươngthanh tú đứng ở ngoài cửa.

“Nô tỳ Cẩm Liên cùng Cẩm Y tham kiến điện hạ.” Hai vị cô nương cúi người xuống nói.

“Các ngươi. . . Đã trễ thế này, đi ngủ đi.” Quân Lâm có chút xấu hổ.

“Xin cho nô tỳ hầu hạ điện hạ đi ngủ.” Hai người đồng thanh nói.

“Ách. . . Ta còn không có chuẩn bị cho tốt, các ngươi trước ở tại Phong Ảnh Các đi.” Quân Lâm đỏ mặt nói.

Ngươi thật đúng là không có tiền đồ, mỹ nhân người ta đều không ngại, cớ gì ngươi còn rụt rè nói rằng chưa chuẩn bị tốt?

“Dạ, điện hạ.”

Hai người nhìn thoáng qua, nếu điện hạ đã không yêu cầu thị tẩm, thì hai người cũng không có ý kiến gì thêm.

“Đi thôi.” Quân Lâm phất tay một cái.

“Nô tỳ xin cáo lui.” Hai người rời đi.

Quân Lâm vào nhà xoa xoa cái trán, thiếu chút nữa là mồ hôi lại đổ như mưa rồi.

Ngày hôm sau, Quân Lâm cùng Tiểu Lan nói.”Ta muốn xuất cung một chuyến, trước chạng vạng tối trở về, lần này các người đừng lo lắng.”

“Điện hạ, có cần hay không đem thêm vài tên hộ vệ a?” Tiểu Lan lo lắng.

“Không cần, không có người nào lại đột nhiên nhảy ra gϊếŧ một tên tiểu tử vô danh như ta chứ.” Quân Lâm cảm giác buồn cười, cho rằng Tiểu Lan quan tâm hơi quá.

“Vâng, vậy ngươi đi sớm về sớm.” Tiểu Lan giúp Quân Lâm chỉnh sửa y phục.

Quân Lâm vừa đến phủ tướng quân, lên kêu lên “Đại ca, đại ca, ta tới rồi.”

“Quân Lâm, ngươi tới rồi. Ha ha, lại thật vừa lúc, đại ca dẫn ngươi đi một địa phương này rất tốt nha.” Ngụy Viễn Chinh lôi kéotay của Quân Lâm cười nói.

“Địa phương nào a?” Quân Lâm hiếu kỳ nói.

“Đi tới, ngươi sẽ biết thôi.” Ngụy Viễn Chinh thông báo vài câu lại lôi kéo Quân Lâm ra cửa.

Hai người đi tới Phiêu Hương Lâu — làkỹ viện nổi danh nhấtkinh thành, tú bà vừa thấy hai người quần áo ăn mặc đẹp đẽ quý giá liền dẫn hai người vào.

“Hai vị, cáccô nương trong lầu của ta ai cũng đều như nước hồ trong veo, không biết hai vị muốn người như thế nào?” Tú bà kiều mị nói.

“Chúng ta tới chủ yếu muốn tìm Vũ Yên cô nương.” Ngụy Viễn Chinh cười nói.

“Cái này. . . Vũ Yên của chúng ta thế nhưng rất đắt tiền.”

Tú bà trong mắt sáng lên. Ngụy Viễn Chinh móc một thỏi hoàng kim cho nàng, tú bà liền cười hì hì gọi người dẫn đường.

“Đại ca, Vũ Yên cô nương là ai a?” Quân Lâm hỏi.

“Nàng là hoa khôi của lầu này, tuổi còn trẻ liền tài danh lan xa, đại ca cũng là nghe tiếng mà đến, muốn gặpphong thái của cô nương này một lần.” Ngụy Viễn Chinh cười nói.

“Ân, đại ca cũng là văn nhã chi sĩ(*) sao?” Quân Lâmtrêu cười nói.

(*) đại khái là thư sinh hay thi sĩ, văn chương nho nhã.

“Đâu đâu, nào có đại ca chỉ là một gã vũ phu, chỉ là muốn đến xem một chút mà thôi.” Ngụy Viễn Chinh cười ha ha nói.

Nói hai người liền được dẫn tới Trích Nguyệt Các của Vũ Yên.

Chỉ thấy, trong đó đã có vài tên công tử ngồi chờ cô nương kia. Nhìn qua, cũng đều là dòng dõi quý tộc nha.

Quân Lâm và Ngụy Viễn Chinh chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, vừa uống rượu vừa chờ đợi.

Không sai biệt lắm qua một khắc đồng hồ sau, liền thấy một bạch y cô nương ôm đàn tiến đến, cúi người hướng đại gia hành lễ.

Quân Lâm vừa thấy, thật là một mỹ nhân tuyệt sắc a, cùng Nếu Huyên không sai biệt lắm.

“Vũ Yên bái kiến các vị công tử.” Thanh âm dễ nghe, đến nỗi khiến người nghe xong liền cảm thấy thoải mái a.

Quân Lâm nhìn Vũ Yên cười khúc khích, Ngụy Viễn Chinh vừa nhìn thấy bộ dáng khôi hài của Quân Lâm tựa thật khôi hài, liền nhẹ giọng nói “Quân Lâm nếu thích, đại ca liền đoạt cô nương này cho ngươi.”

“Đại ca. . .” Quân Lâm tức giận cùng Ngụy Viễn Chinh liếc mắt, hiện nay phiền phứccủa nàng đã đủ nhiều, nào dám lại mang thêm một phiền phức trở về?

“Ha ha, Quân Lâm cũng biết xấu hổ sao? Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đại ca hiểu được, hiểu được mà.” Ngụy Viễn Chinh chỉ lo pha trò trêu chọc đệ đệ đơn thuần của mình.

Hơn nữa Vũ Yên nhìn thấy bao nhiêuánh mắthèn mọn của mấy tên công tử, lại vẫn là không nhịn được mà cảm thấy chán ghét. Tiếp qua ba ngày nữa, nàng sẽ tròn mười sáu, đến lúc đó phải chính thức treo biển hành nghề mà tiếp khách. Nghĩ đến đó, trong lòng không khỏi một trận buồn tủi.

Đợi nàng quay đầu, trong lúc vô ý thấy được Quân Lâm đang ngây ngốc mỉm cười thì, thầm nghĩ sao lại có ánh mắtnhư vậy thuần khiết? Bất quá, nếu đã đến thanh lâu khẳng định cũng không phải là người tốt!

“Vũ Yên muốn vì các vị gảy một bản《 Thanh Phong》, có được không?” Vũ Yên thản nhiên cười, các đại gia ham mê nữ sắc cứ ngơ ngác gật đầu.

Quân Lâm nghĩ thầm ở chốn thanh lâu này lại có thể gảy khúc 《 Thanh Phong 》 , xem ra Vũ Yên cô nương là vị nữ tử tốt, chỉ tiếc bị kỹ viện này hủy hoại. Suy nghĩ một chút, tâm không tự chủ được mà đau.

“Đại ca, ngươi thích nàng sao?” Ở trong thời gian Vũ Yên gảy đàn, Quân Lâm nhẹ giọng hỏi Ngụy Viễn Chinh.

“Ha hả, thích a.” Ngụy Viễn Chinh nghe không hiểu ý lắm, nhất thời có điểm buồn chán, thế nhưng mỹ nhân sao lại có thể không thích a?

“Đại ca kia có suy nghĩ hay không đem nàng thú về?” Quân Lâm nói, nghĩ thầm như vậy cô nương nhất định là một hiền thê lương mẫu.

“Ha ha, Quân Lâm cũng biết nói đùa, đại ca ngươi là một tướng quân, thường thường phải ra chiến trường, không biết ngày mai sống hay chết, sao vậy lại có khả năng thú nhân gia làm hủy hoại cả đời người ta?” Ngụy Viễn Chinh cười khổ nói.

“Nhưng như thế vẫn còn tốt hơn là để nàng ở trong này.” Quân Lâm không hiểu.

“Ngươi sẽ không thể nào biết được lòng của nữ nhân đâu.” Ngụy Viễn Chinh thở dài.

“Huynh thì biết chắc.” Quân Lâm trừng mắt nhìn Ngụy Viễn Chinh thầm nghĩ ta là nữ nhân sao lại không hiểu được? (hắc hắc, Quân Lâm cẩu thả như thế hiểu được mới là lạ! )

Vũ Yên đang gảy đàn thì không yên lòng,khi nghe hai người trò chuyện. Nghĩ thầm quả nhiên là một tên thô tục! Đáng thương Quân Lâm còn không biết mình bị người đáng ghét .

Khúc hoàn, Vũ Yên đứng lên nói ”Đã để các vị công tử chê cười.”

“Cô nương quá khiêm tốn rồi.”

Quân Lâm cười nói. Vậy mà Vũ Yên không để ý tới nàng, hại nàng lúng túng sờ sờ đầu của mình.

“Vũ Yên cô nương, cô đàn thật hay!” Một tên ăn chơi trác táng nói.

Phỏng chừng hắn cũng không hiểu gì, chỉ thấy Vũ Yên mỉm cười, rốt cuộc cảm tạ hắn tán thưởng. (Xùy, thấy vẻ mặt hắn như heo a, Quân Lâm ngươi có đúng hay không đố kị hắn được Vũ Yên cô nương mỉm cười? )

“Vũ Yên còn có việc, xin lỗi không tiếp các vị được.” Vũ Yên khẽ cúi người liền rời đi, mọi người lưu luyến không rời nhìn hướng nàng rời đi.

Ngụy Viễn Chinh lôi kéo Quân Lâm đi ra, chỉ thấy tú bà xông tới trước mặt, cười nói “Các vị công tử , ba ngày sau, chúng tabán đấu giá đêm đầu tiên của Vũ Yên cô nương, chẳng biết các vị công tử khả có hứng thú. Nếu có lời, thỉnh đến đúng giờ!” Nói xong lại lắc lắc cái mông của mình cười ly khai.

Quân Lâm mặt nhăn nhó, nguyên lai Vũ Yên cô nương còn là khuê nữ thuần khiết a, mình có muốn hay không cứu nàng nhỉ? Không cứu, ngực lại khó chịu, cứu nàng rồi lại an bài thế nào đây?

Nàng ngẩng đầu nhìn đại ca.

Ngụy Viễn Chinh cười nhìn Quân Lâm nói “Nói thật, Quân Lâm, nếu như ngươi thật sự thích nàng thì phải nắm chắc cơ hội này. Đại ca ủng hộ ngươi!”

Hắn vỗ vỗ ngực nói.