Chương 7: Đại hội săn bắn

Dọc theo hướng Tây đi tới, rốt cục thấy được tườngcung, đợi Quân Lâm trở lại Tấn Thắng cung đã là chạng vạng tối.

“Điện hạ của ta, ngươi đã đi đâu vậy?” Tiểu Lan vừa nhìn thấy Quân Lâm tựa như giậm chân oán giận nói.

“Ha ha, ta là nhàn rỗi buồn chán, muốn xuất cung đi dạo.” Quân Lâm cười ha ha nói.

“Hừ, ngài thì thảnh thơi, hại thảm nô tỳ !” Tiểu Lan chu mỏ nói.

“Ha hả, Tiểu Lan sinh khí sao? Sau này ta không như vậy nữa, khi muốn xuất cung khẳng định sẽ hướng ngươi hồi báo một chút được không?” Quân Lâm lấy lòng nói.

“Ah, nô tỳ thật không có biện pháp, điện hạ nhanh đi gặp nương nương đi, nàng đến bây giờ còn lo lắng cho ngài lắm!” Tiểu Lan thúc dục Quân Lâm nói.

“Nga, ta phải đi đây.” Quân Lâm cười đi.

“Quân Lâm, ngươi đã đi đâu vậy?” Tấn phi vừa thấy Quân Lâm liềntiến đến lôi kéo tay nàng hỏi.

“Nương, hài nhi chỉ là buồn chán liền xuất cung đi chơi.” Quân Lâm cười nói.

“Ngươi… hài tử này, xuất cung cũng không nói một tiếng, hại vi nương lo lắng. Vừa rồi, hoàng thượng truyền chỉ, nói ngày mốt cử hành đại hội săn bắn, muốn hoàng tử cùng công chúa đều trình diện. Ngươi cũng phảichuẩn bị thật tốt một chút, vạn lần phải bảo vệ mình.” Tấn phi lo lắng nói.

“Vâng, nhi thần đã biết.”

Đại hội săn bắn? Quân Lâm thật là tò mò, bởi vậy thập phần mong đợi, nàng nhịn không được hưng phấn mà cong lên khóe môi.

“Được rồi, ngươi đi rửa mặt chải đầu đi, đợi lát nữa dùng bữa tối nữa.” Tấn phi sờ sờ Quân Lâm , hiền lành nói.

Đại hội săn bắn.

Một vịtrung niênnam nhân oai hùng, mặc long bào ngồi ở long ỷ, Quân Lâm nghĩ thầm vậy đại khái chính là “Phụ hoàng” của nàng. Đợi tất cả mọi người hành lễ, nàng tựa như cảm nhận được một đạo khinh miệt đang nhìn mình chằm chằm.

Nàng xem hướng tầm mắt chủ nhân, nghi ngờ dùng ánh mắt hỏi Tiểu Lan.

“Điện hạ, hắn hay thường thường khi dễ ngài là Nhị điện hạ, ngài phải cẩn thận hắn.” Tiểu Lan lo lắng nói.

“Ừ, ta sẽ cẩn thận.”

Quân Lâm gật đầu, không hề nhìn phía Nhị điện hạ, Nhị điện hạ hành vi thật là có chút ấu trĩ, nhưng không có nghĩ tới Nhị điện hạ ở trong triều thế lực có thể cùng thái tử hình thành sự đối địch.

“Nhi tử của trẫm ở nơi nào? Tất cả đi ra.” Thanh âmHoàng Đế hùng hậu vang lên.

Các vị hoàng tử đều đi ra khỏi hàng, Tiểu Lan đẩy nhẹ Quân Lâm, ý bảo nàng cũng ra khỏi hàng, Quân Lâm mới lấy lại tinh thần vội vã đứng ở cùng với các hoàng tử khác.

“Tốt, ngày hôm nay để trẫm biết được một chút về hoàng nhi đãluyện võ nghệ được như thế nào, đợi lát nữa trong thời gian một nén hương. Các ngươi đi ra, săn thú hết sức có thể, người nào săn được nhiều thú nhất là sẽ phong người đó làm dũng sĩ.” Hoàng Đế vui vẻ cười.

“Kiều Anh, phân phó thị vệ bảo hộ các hoàng tử an toàn.”

Tiếng kèn vang lên, các hoàng tử đều vọt tới trước, ai cũng sợ bị lạc hậu, tụt lại phía sau. May mà Quân Lâm cũng biết cưỡi ngựa, thế nhưng bắn tên chỉ chơi đùa một lần, không biết có thể hay không bắn con mồi?

“Ta rất ngạc nhiên, Cửu hoàng đệ đi nơi nào rồi?” Đột nhiên nhô ra thanh âm dọa Quân Lâm thất kinh một trận.

“Nguyên lai là Nhị hoàng huynh a.” Quân Lâm âm thầm trấn định, khẽ cười nói.

“Ngươi không sợ ta sao?” Nhị điện hạ Lăng Phong bí hiểm nhìn Quân Lâm, con ngươi đenthâm thúy lộ ra làm người ta phát run.

“Ha hả, ngươi là hoàng huynh của ta, ta tại sao phải sợ ngươi? Lẽ nào Nhị hoàng huynh còn có thể đem tiểu đệ ăn phải không?”

Quân Lâm chuyển đi tầm mắt, muốn dứt bỏ không khí u ám này.

“Đúng vậy, ta sao thương tổn hảo đệ đệ của ta được chứ?”

Lăng Phong tới gần Quân Lâm, Phát ra hơi thở trầm trọng về phía nàng. Thân thểQuân Lâm run lên, vội vàng truy ngựa rời xa hắn.

Thầm nghĩ, hắn sẽ không phải làNhị điện hạ biếи ŧɦái chứ, sao lại yêu đệ đệ của mình, cho nên mới muốn khi dễ mình khiến cho mình chú ý tới hắn ?

Oh,Cửu hoàng tử này cũng quá đáng thương đi? Nghĩ đến cũng đáng sợ, nàng cưỡi ngựa tránh xa Lăng Phong, Lăng Phong cũng không đuổi theo, chỉ là cười nhìn bóng lưng nàng rời đi, nói nhỏ “Muốn chạy trốn, hừ, không dễ như vậy đâu!”