Chương 22

Chương 22

Vừa nói đến tiết trời ấm lại, thời tiết liền dần dần trở nên ấm áp hơn . Mấy ngày trước Lâm Nguyễn mới chỉ nhìn thấy những nụ hoa đón chào mùa xuân, đến hôm nay đã nở rộ thành từng đóa trên cành cây thon dài, những bông hoa gạo đan xen thật đẹp mắt.

Lâm Nguyễn nhìn thấy vài nữ sinh đến ngắt những bông hoa nhỏ cài vào cúc áo trước ngực, vừa đi vừa cười nói, hương hoa lan tỏa dọc đường.

Đông bá gọi thợ may đến làm vài bộ xiêm y cho người trong Lan Công quán, còn cố ý làm cho Lâm Nguyễn hai bộ tây trang mặc khi ra ngoài. Ông có việc nên đã đi ra ngoài, chỉ còn A Nguyệt đang cùng thợ may trò chuyện. Lâm Nguyễn ngồi trên ghế bóc cam, nghe A Nguyệt và thợ may nói chuyện, cô ấy muốn may một bộ sườn xám lụa màu xanh đậu.

Lâm Nguyễn hỏi: "Không phải cô thích mặc váy sao, sao lại nghĩ đến chuyện mặc sườn xám?"

A Nguyệt vừa chọn vải, vừa nói: "Mặc váy quen rồi. Bây giờ đổi thành sườn xám, không phải sẽ có cảm giác mới lạ hơn hay sao?"

A Nguyệt lôi kéo Lâm Nguyễn: "Cậu cũng là đàn ông, cậu thấy cái nào đẹp?"

Trong tay Lâm Nguyễn còn đang cầm một nắm hạt dưa, nói: "Đều rất đẹp."

A Nguyệt lườm cậu một cái, lại quay đầu sang nói chuyện cùng thợ may, cuối cùng cô chọn một xấp lụa màu xanh thêu hoa lê tươi đẹp.

Sau khi thợ may đo eo cho cô xong, A Nguyệt ngồi lại bên cạnh Lâm Nguyễn, Lâm Nguyễn đưa cho cô một nắm hạt dưa, A Nguyệt không ăn: "Một lạng hạt dưa hai lạng dầu, tôi không ăn."

Lâm Nguyễn phun vỏ hạt dưa ra: "Cô giảm cân à?"

"Cũng không phải. " A Nguyệt nhìn Lâm Nguyễn, nói: "Mập thì mặc sườn xám không đẹp. Tôi vừa mới thấy số đo mà thợ may ghi, eo chúng ta lại không khác nhau mấy, nhưng cậu lại cao hơn tôi nhiều!"

Lâm Nguyễn liền cười, A Nguyệt đánh giá Lâm Nguyễn từ trên xuống dưới, nói: "Đột nhiên tôi cảm thấy, cậu mặc sườn xám nhất định đẹp hơn tôi."

Lâm Nguyễn nói: "Nói bậy gì đó, tôi là nam."

"Nam thì làm sao?" A Nguyệt nói: "Đẹp thì không phân biệt nam nữ."

A Nguyệt dựa sát vào Lâm Nguyễn nói: "Lúc nãy tôi thấy có một xấp vải lụa đỏ, trông rất đẹp. Đông bá nói xấp vải đó để lâu rồi, nếu không sẽ không lấy ra xấp lụa quý giá như vậy đâu."

A Nguyệt nhìn về phía Lâm Nguyễn, "Nếu không thì cậu đi nói với Đông bá, lấy nó may một chiếc sườn xám được không? Sườn xám của phụ nữ với trường sam thường mặc cũng không khác nhau mấy!"

Lâm Nguyễn lắc đầu, "Cho dù không có quần áo mặc, dù có chết cóng, tôi cũng không mặc thứ đó đâu!"

A Nguyệt bĩu môi, chỉ chốc lát sau lại tràn đầy phấn khởi sáp tới, "Lúc đầu năm mới, gia có cho tôi một chuỗi vòng cổ ngọc trai, cậu cảm thấy nếu phối nó cùng với bộ sườn xám kia có hợp không?"

Ở thời đại này, mặc dù nữ tử không còn đeo trang sức vàng bạc như xưa nữa, nhưng vẫn rất thích trang sức ngọc trai, kim cương. Mỗi năm Trạm Hi đều sẽ chuẩn bị quà cho Đông bá, A Nguyệt, theo như Đông bá nói thì đây là thông lệ hàng năm, còn A Nguyệt lại gọi đây là lì xì. Bởi vì không cần mở ra cho mọi người xem, cho nên không cần quy củ nghiêm ngặt.

A Nguyệt nhớ ra cái gì đó, nói: "Tôi có một chuyện muốn nhờ cậu giúp."

"Chuyện gì?"

"Nhờ cậu giúp tôi viết một lá thư." A Nguyệt nói.

Lâm Nguyễn nhìn về phía cô, "Cô cũng biết viết chữ, tại sao lại nhờ tôi?"

"Chữ của tôi rất khó nhìn." A Nguyệt lôi kéo Lâm Nguyễn trở về phòng, đưa giấy bút cho cậu.

Giấy được nhũ được in hoa đào rất đẹp, A Nguyệt còn cố ý xịt vào đó một tí nước hoa, tờ giấy tỏa ra hương thơm nhàn nhạt của hoa đào.

Lâm Nguyễn bị A Nguyệt ấn ngồi xuống ghế, nói: "Tôi không đọc sách nhiều như cậu, không nghĩ ra được từ ngữ hoa mỹ. Tôi sẽ nói đại khái ý của mình, cậu giúp tôi viết nhé!."

Lâm Nguyễn nhìn về phía A Nguyệt, "Cô viết thư cho ai vậy?"

A Nguyệt mím môi cười rộ lên, "Anh ấy họ Chung, tên một chữ Ngôn, Chung Ngôn."

"Chung Ngôn? " Lâm Nguyễn lập lại cái tên này, nói: "Là tên của nam nhân?"

A Nguyệt gật đầu, Lâm Nguyễn có chút tò mò, "Anh ta là ai vậy?"

"Anh ấy là người tôi quen ở lớp bánh ngọt, đang làm việc tại ngân hàng." A Nguyệt cúi đầu, bộ dáng có chút ngượng ngùng: "Là bạn trai của tôi."

Lâm Nguyễn hơi kinh ngạc, "Trước đây chưa từng nghe thấy cô nhắc đến chuyện này."

"Chúng tôi chỉ mới xác nhận quan hệ cách đây không lâu." A Nguyệt nói: "Có một buổi tối của năm trước, tôi rất muốn ăn hạt dẻ nên đã gọi điện thoại cho anh ấy, chẳng bao lâu, anh ấy đã đến tìm tôi."

Lâm Nguyễn trợn to hai mắt, "Bởi vì một bao hạt dẻ sao?"

A Nguyệt không hiểu sao nhìn Lâm Nguyễn, "Cậu nghĩ hạt dẻ quan trọng sao? Đó là người chỉ vì một câu nói của tôi mà đã ôm túi hạt dẻ tới đó!"

"Ồ." Lâm Nguyễn suy nghĩ một chút, hạ bút bắt đầu viết.

"Tôi muốn hẹn anh ấy cuối tuần sau rời thành, đến Tây Sơn du ngoạn vài ngày." A Nguyệt nói: "Nói anh ấy chờ tôi ở Đông Trực Môn, nếu như được thì mang thêm một bông hoa hồng đến."

A Nguyệt vừa nói xong, trên mặt không tự chủ được nở nụ cười. Lâm Nguyễn dừng lại nhìn cô, hỏi: "Cô cười gì vậy?"

A Nguyệt không trả lời, chỉ nói: "Chờ một ngày cậu gặp được người mình thích, cậu sẽ biết tại sao hôm nay tôi lại cười."

"Thích?" Lâm Nguyễn dừng bút, suy nghĩ một hồi lâu, hỏi: "Thích là cảm giác như thế nào?"

A Nguyệt suy nghĩ một chút: "Thích là một loại cảm xúc rất vui vẻ, tôi vừa nhìn thấy anh ấy là đã muốn cười, lúc không gặp nhau, chỉ cần nghĩ đến anh ấy tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ."

Lâm Nguyễn suy tư, nói: "Lá thư này cô tự viết thì hơn."

"Tại sao vậy?"

Lâm Nguyễn nói: "Cô thích anh ta như vậy, nên tự mình viết thư cho anh ta mới phải. Sau này mỗi khi anh ta thấy bức thư này, sẽ lập tức nhớ đến cô, đúng không? Nếu như cảm thấy chữ của mình khó nhìn, tôi có rất nhiều bảng chữ mẫu, cô có thể từ từ luyện."

"Cũng đúng!" A Nguyệt nói: "Được rồi được rồi, không cần cậu nữa, để tôi tự viết."

Lâm Nguyễn bị A Nguyệt đẩy ra khỏi phòng, vừa vặn gặp ngay Trạm Hi. Trạm Hi dừng bước, hỏi: "Cậu làm gì trong phòng A Nguyệt vậy?"

Lâm Nguyễn nói: "Thợ may vừa đến, A Nguyệt nhờ tôi chọn vải cho cô ấy."

Trạm Hi gật đầu, nói: "Hai ngày nữa, Lưu Phong và Hồi Tuyết sẽ đến đây, cậu đừng theo tụi nó làm liều."

Lâm Nguyễn đáp một tiếng. Trạm Hi gật đầu với cậu liền lên lầu. Lâm Nguyễn nhìn bóng lưng Trạm Hi, gãi gãi đầu, không nghĩ ra nguyên nhân.

Đông bá nghe tỷ muội Cố gia đến đây, cũng bận rộn chuẩn bị phòng cho hai cô. Phòng của hai người trên lầu hai, chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy hậu hoa viên.

Chiều thứ sáu, Cố Kỵ lái xe đưa hai tỷ muội đến. Hiện giờ thời tiết cũng dần trở nên ấm áp, quần áo của các cô gái còn nhiều màu sắc hơn những bông hoa mùa xuân.

Hai tỷ muội đều mặc áo khoác lông dê màu be, đội mũ dạ đính ngọc trai, trước ngực cài một bông hồng. Trên tay mỗi người cầm một cái túi nhỏ, trông giống như hai mỹ nhân đang đi du xuân. Cố Kỵ đi theo phía sau hai người, trên tay xách theo hai cái vali.

Trạm Hi từ trên lầu xuống, Cố Kỵ đặt hai cái vali xuống: "Hai bà cô này tôi giao lại cho cậu."

Cố Kỵ dường như rất bận, chỉ chào hỏi qua loa rồi lập tức rời đi.

Cố Lưu Phong và Cố Hồi Tuyết ngồi xuống ghế sô pha, hỏi: "Nguyễn ca đâu?"

A Nguyệt bưng cà phê và điểm tâm lên, Trạm Hi cầm ly cà phê đứng ở cầu thang, nói: "Cậu ấy chưa tan học."

Ánh mắt của Cố Lưu Phong sáng lên, "Vậy chúng ta đi đón anh ấy đi."

"Thế Ninh không có ở nhà."Ý của Trạm Hi là không có ai lái xe.

Cố Hồi Tuyết ngồi nghiêm túc, bộ dáng tiểu thư khuê các, "Biểu ca không biết lái xe sao?"

Trạm Hi nhìn hai tỷ muội, hỏi: "Không phải hai đứa cũng vừa từ trường học về à, không mệt sao?"

Hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau, biết không thể thương lượng được. Cố Hồi Tuyết để ly cà phê xuống bàn: "Biểu ca cũng độc tài quá, sao mọi người lại có thể chịu được anh chứ?"

Đông bá nghe thấy liền cười, "Chuyện này sao có thể nói là độc tài được, không có phép tắc thì còn ra thể thống gì nữa."

Cố Lưu Phong hừ một tiếng, "Trong mắt Đông bá, biểu ca lúc nào cũng hoàn hảo, nếu đổi thành chúng ta thì ····· "

Cố Lưu Phong chưa nói xong đã cười rộ lên.

Cố Hồi Tuyết nhìn về phía Trạm Hi, "Nguyễn ca là người đã được tiếp nhận tư tưởng giáo dục tiên tiến, anh ấy không cảm thấy anh rất độc tài sao?"

Trạm Hi quét mắt liếc nhìn Cố Hồi Tuyết: "Sao nào, mục đích hai cô đến đây là để phê phán tôi đấy hả?"

Cố Lưu Phong nhìn Trạm Hi như vậy, có chút sợ sệt, Cố Hồi Tuyết không sợ, cười híp mắt như trước: "Không dám không dám."

Cuối tuần, Lâm Nguyễn không có chuyện gì làm ngoài việc bồi hai vị tiểu thư. Trạm Hi bận rộn, những người khác ở Lan Công quán cũng không thể nói chuyện cùng các cô quá hai câu. Tuy rằng Lan công quán không cổ hủ như vương phủ, nhưng tuyệt đối không có bầu không khí hiện đại như ở Cố gia. Nói trắng ra là vì lúc trước ở vương phủ mọi thứ đều theo lời Vương gia, hiện tại ở Lan Công quán tất cả đều theo lời Trạm Hi. Dù cho Trạm Hi có học thức đến cỡ nào thì cũng không thay đổi được sự thật này.

Cố Hồi Tuyết thức dậy rất sớm, bày giá vẽ ra hậu hoa viên, trong ánh nắng ban mai vẽ chân dung cho Cố Lưu Phong.

Hôm nay Cố Lưu Phong mặc một bộ váy dài, trên chiếc cổ thon dài đeo sợi dây chuyền hình viên đạn. Tóc dài chấm eo bay bay, mang tới cảm giác vô cùng lười biếng. Cố Lưu Phong ngồi ở trên ghế, phía sau là ánh nắng vàng chiếu xuống hoa viên đầu xuân.

Lâm Nguyễn mang trà bánh đến, đứng phía sau xem Cố Hồi Tuyết vẽ, Cố Hồi Tuyết một tay cầm bút một tay cầm bảng màu, hỏi: "Thế nào, đẹp không?"

Cố Hồi Tuyết tỉ mỉ miêu tả gương mặt tương tự mình, cô là hoạ sĩ, cũng là người mẫu, tình huống này thực sự rất thú vị.

Cố Lưu Phong ngồi ghế một lát, cảm thấy rất mệt mỏi, ngồi một chỗ không động đậy vốn rất dễ mệt. Cố Hồi Tuyết dừng vẽ, hai người ngồi xuống bàn bên cạnh nghỉ ngơi.

Cố Hồi Tuyết xoa xoa tay, "Hôm nay phải vẽ xong bức tranh này."

Lâm Nguyễn đưa cho cô một chén trà, hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì ngày mai em sẽ đi cắt tóc." Cố Lưu Phong chỉnh lại váy.

"Cắt tóc?" Lâm Nguyễn hơi kinh ngạc.

"Đúng vậy. " Cố Lưu Phong nói: "Em muốn cắt tóc nhưng mẹ em lại không thích. Em và mẹ đã tranh cãi vì việc này, cho nên mới đến đây ở hai ngày!"

Cố Hồi Tuyết nói: "Mẹ nói nếu như biểu ca đồng ý cho chị ấy cắt thì mẹ sẽ không nói gì."

"Vậy tiên sinh đã đồng ý rồi?"

"Biểu ca mới lười quản em. " Cố Lưu Phong ngồi thẳng người, học bộ dáng của Trạm Hi, thờ ơ nói: "Tùy em."

"Biểu ca nói như vậy đó." Cố Hồi Tuyết nhìn về phía Lâm Nguyễn, "Nguyễn ca, anh cảm thấy có nên cắt hay không?"

Lâm Nguyễn cũng không trả lời được vấn đề này: "Tôi có rất nhiều bạn học nữ đều cắt tóc, nhìn cũng rất đẹp. Nhưng tôi cảm thấy búi tóc lên cũng rất dễ nhìn. Tóc của biểu tiểu thư đã nuôi hơn mười năm, nói cắt là cắt như vậy, không khỏi có chút đáng tiếc."

"Có gì đáng tiếc chứ, còn có Hồi Tuyết đây." Cố Lưu Phong nói: "Em ấy không cắt tóc. Khi nào em muốn thấy tóc mình dài ra thì cứ nhìn em ấy là được, dù sao hai đứa em cũng giống nhau mà."

Cố Hồi Tuyết bật cười, cô không cắt tóc, cô cảm thấy búi tóc lên rất hợp với sườn xám, Cố Hồi Tuyết quyết tâm trở thành một mỹ nhân cổ điển.

"Lưu Phong cắt tóc cũng giống như em cắt vậy." Cố Hồi Tuyết nói: "Em nhìn chị ấy cũng coi như mình đã cắt rồi."

Lâm Nguyễn cảm thấy hai người này rất thú vị, nói như vậy, không phải mỗi người đều có hai cuộc đời sao.

Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, gió thổi hiu hiu rất thoải mái.

Cố Lưu Phong và Cố Hồi Tuyết dự định đi đến tiệm cắt tóc, kéo Lâm Nguyễn đi cùng.

Trạm Hi dựa vào lan can lầu hai, nhìn ba người chuẩn bị ra khỏi cửa, hỏi: "Sao không gọi người tới nhà cắt?"

Cố Lưu Phong đội chiếc mũ màu xám lên, trả lời: "Nói là cắt tóc nhưng kỳ thực bọn em cũng muốn đi ra ngoài dạo một chút, ở nhà mãi chẳng có gì vui."

Trạm Hi sao cũng được, nói: "Để Thế Ninh đưa mọi người đi?"

"Không cần đâu." Cố Hồi Tuyết nói: "Tụi em ngồi xe kéo là được rồi, muốn đi chỗ nào thì đi, nói không chừng một ngày có thể đi dạo hết toàn bộ Tứ Cửu Thành."

Trạm Hi hừ một tiếng, không nói gì.

Lâm Nguyễn đứng bên cạnh, hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác đen dài mới may, ống tay áo đính vài khuy hình hoa sen màu bạc. Bên trong là một chiếc sơ mi trắng, một chiếc áo len nhạt màu. Đầu tóc được chải gọn gàng, lộ ra cái trán cao, trông vô cùng có tinh thần.

Lâm Nguyễn cảm giác được Trạm Hi đang nhìn mình, hỏi anh: "Có gì không ổn sao?"

Trạm Hi lắc đầu, nói: "Ngày thường rất ít khi thấy cậu ăn mặc như vậy."

Lâm Nguyễn cúi đầu nhìn quần áo của mình, có chút xấu hổ: "Khó nhìn lắm sao?"

Trạm Hi rũ mắt nhìn cậu: "Rất đẹp."

Lâm Nguyễn cùng Lưu Phong và Hồi Tuyết ngồi trên xe kéo, đi đến một tiệm tóc của người nước ngoài nằm trên phố lớn ở Đông An Môn. Ba người ngồi trong một gian phòng nhỏ, Cố Lưu Phong cắt tóc, Cố Hồi Tuyết cũng ở bên cạnh để tạo kiểu, Lâm Nguyễn không có việc gì làm, ngồi một bên xem tạp chí.

Cố Lưu Phong nhìn trong gương thấy Lâm Nguyễn đang cúi đầu xem tạp chí. Lâm Nguyễn là người đặc biệt nhất trong số những người mà Cố Lưu Phong quen biết. Tính khí Lâm Nguyễn rất tốt, tính tình cũng ôn hòa, quen biết Cố Lưu Phong nhiều năm. Nhưng Cố Lưu Phong luôn cảm thấy ở Lâm Nguyễn có một loại cảm giác xa cách, không phải do anh ấy cố tình tạo ra nhưng xác thực có cảm giác như vậy.

Cố Lưu Phong không biết Lâm Nguyễn thích gì, ghét gì, ngay cả khi anh đang ngồi ở đằng kia, Cố Lưu Phong cũng hoàn toàn không đoán ra anh đang nghĩ gì. Nếu như ngồi người ở chỗ này là Trạm Hi, Cố Lưu Phong nhất định sẽ đoán anh đang nghĩ đến việc kinh doanh. Nếu như là Cố Kỵ, vậy khẳng định là mấy việc quân sự. Mà Lâm Nguyễn, Cố Lưu Phong có muốn đoán cũng không biết nên đoán như nào.

"Nguyễn ca." Cố Lưu Phong đột nhiên hỏi: "Anh đã thích ai chưa?"

Lâm Nguyễn sửng sốt, cười nói: "Sao đột nhiên lại hỏi việc này?"

Cố Hồi Tuyết lật tạp chí, không quay đầu lại, hỏi: "Anh thích biểu ca của em không?"

Lâm Nguyễn bất ngờ, đầu óc trở nên trống rỗng.

"Nếu như do dự vấn đề này, vậy thì chắc chắn được tám phần rồi." Cố Hồi Tuyết nhìn Lâm Nguyễn nói.

"Không phải, " Lâm Nguyễn có chút dở khóc dở cười: “Chỉ là tôi đang suy nghĩ ······ "

Cố Lưu Phong và Cố Hồi Tuyết đều đang nhìn Lâm Nguyễn, Lâm Nguyễn nói: "Vậy cũng tốt, hai vị đại tiểu thư, có thể giải thích cho tôi biết thích là gì không?"

Cố Lưu Phong ngây người, nhất thời không biết nên giải thích thế nào, cô quay qua nhìn Cố Hồi Tuyết. Cố Hồi Tuyết cũng chưa từng thích ai, cô chỉ từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, cho nên những hiểu biết về tình yêu cũng chỉ dừng lại ở những trang giấy.

Thế nhưng Cố Lưu Phong và Lâm Nguyễn đều đang nhìn về phía Cố Hồi Tuyết, lúc này Cố Hồi Tuyết dù làm gì cũng không thể thoát được.

"Thích chính là ······" Cố Hồi Tuyết nhìn Lâm Nguyễn: "Anh mặc một bộ quần áo mới nhưng lại không quan tâm bọn em thấy như thế nào, chỉ hỏi biểu ca cảm thấy đẹp hay không."

Lâm Nguyễn sửng sốt, rõ ràng không tin: "Như vậy là thích sao?"

"Chính xác!"