“Được rồi!” Tống Lão Đầu nhìn thấy bà Triệu khóc thương tâm như vậy thì thấy đau lòng, nhưng lại không thể trở mặt với người trong gia tộc vào lúc này được, chỉ có thể thấp giọng nói: “Về nghỉ đi, mấy chuyện này có tôi ở đây là được rồi.”
Tộc Trường hừ lạnh: “Làm sao? Tới chống lưng cho người ta?”
Tống lão đầu chắp tay với tộc trưởng: “Đại ca, đều là chuyện nhà của ta, không khiến người phải phí tâm, đợi lát nữa ta sẽ tự xử lí.”
Tộc trưởng cười lạnh: “Xử lí thế nào? Bắt Ngô thị và Trường An lại đánh một trận nữa? Hay là không cho hai người bọn họ ăn cơm?”
Tống lão đầu lúng túng giải thích: “Làm gì có chuyện đó, nhà chúng tôi không thiếu lương thực, sao có thề không có chúng nó ăn cơm được?”
Tộc trưởng khinh bỉ nhìn nà Triệu và tống kế tổ, sau đó lại hướng mắt hề Ngô thị và Trường An, nói:
“Tống Bát Tề à Tống Bát Tề, nhà ngươi là ăn mỡ lợn đến mù cả tim rồi sao! Rốt cuộc ai mới là con cháu trực hệ của ngươi, chẳng lẽ ngươi không rõ hay sao?”
Tống Bát Tề không nói lời nào.
“Hơ, coi như ta nói lời vô ích rồi.” Tộc trưởng đi đến trước mặt Ngô thị, hỏi: “thể tử Tam Thuận, ngươi có gì muốn nói không?”
Ngô thị nước mắt như mưa, quỳ xuống dập đầu, nức nở nói:
“Hôm nay tôi bị Ngọc Phượng đẩy xuống mương làm chân tôi bị thương, không biết mẹ chồng vì sao lại nhốt tôi và Trường An lại. Buổi chiều đại tẩu mang cơm đến, tiểu Trường An nghịch ngợm, không cẩn thận làm vỡ trán của Hi Nguyệt, mẹ chồng tôi liền ấy cây đập quần áo đánh nó. Huhuhu Trường An là đứa con duy nhất của nhà nhị ca, lỡ như bị đánh hỏng thì làm sao? Mong tộc trưởng làm chủ, xin mẹ chồng và đại bá tha cho Trường An........”
“Thứ đàn bà đáng chém ngàn đao nhà cô! Đáng lẽ lão nương không nên để Tam thuận cưới cô vào cửa! Chán sống những ngày tháng tốt đẹp rồi chứ gì? Một hai phải giở trò làm cho gia đình bất hòa!”
Ba Triệu mắng xong lại quỳ xuống trước mắt Tống Bát Tề khóc lóc.
“Đương gia, ông để tôi đi đi, cứ thế này làm sao mà sống được. Tôi đi theo ông mười mấy năm, vì cái nhà này mà máu chảy đầu rơi, không dễ dàng gì mới nuôi hai đứa con trai của ông trưởng thành, còn cưới vợ cho chúng nó, kết quả già rồi lại thành tội nhân, đến cả con dâu cũng có thể tùy tiện sỉ nhục tôi, huhuhu.......ông để tôi đi chết đi.”
Tống Bát Tề lập tức ôm lấy thê tử, nước mắt giàn giụa: “Ngân Chi, mau đứng lên, tôi biết bà vất vả rồi, nếu như không có bà chống đỡ cái nhà này, chúng ta làm sao có hôm nay.”
Có mấy người xung quanh cũng đồng tình, thấp giọng nói: “Bà Triệu quả thật là có năng lực, từ khi bà ấy gả qua đây, trong nhà lúc nào cũng sạch sẽ, còn cưới vợ cho Nhị Hiếu Tam Thuận.....”
“Còn không phải sao, ôi, mẹ kế khó làm a......”
Tộc trưởng cau mày, liếc nhìn mấy người đang rì rầm.
Bà Triệu quả nhiên không phải dạng vừa, diễn một vở kịch khổ tình, lập tức có thể xoay chuyển tình thế, dắt mũi mọi người.
Nhưng bọn họ không hề nghĩ đến, từ khi bà ta gả vào Tống gia, Nhị Hiếu và Tam Thuận đã phải trả qua cuộc sống thế nào.
Mỗi ngày trời còn chưa sáng, hai anh em ra ngoài kiếm củi gánh nước, nhưng mỗi ngày chỉ được cho ăn một bữa, đến khi thành niên hai anh em vẫn gầy như khỉ khô.
Lại nhìn đứa con trai mà bà Triệu mang theo đến đi, thân hình cường tráng, ăn no ngủ kĩ, dường như từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ bị đói bụng.
Những chuyện này còn chưa là gì, đáng hận nhất chính là, cái tên tốt đẹp ban đầu của hai anh em họ lại không được dùng nữa, bị đổi thành Nhị Hiếu Tam Thuận, lại cứ phải xếp sau cái tên Kế Tổ kia, đây là chuyện mà con người có thể làm ra sao?
Nếu nói trong chuyện này Triệu thị không nhúng tay vào, chẳng ai tin cả.
“Ô, oa oa huhuhuu.”
Trường An đột nhiên bật khóc, liên mồm gọi cha cha thẩm thẩm.
Bởi vì bé lại nghe thấy tiếng chửi rủa của Tống Hi Nguyệt.
[Tống Trường An! Mày chính là một một con quỷ xui xẻo, là đồ sao chổi! Cha của mày đã bị mày khắc chết rồi, sau này thúc thẩm của mày cũng sẽ bị mày khắc chết thôi! hôm nay mày dám đánh tao, tao sẽ không để mày sống yên đâu!]
Trường An không biết mắng lại, chỉ có thể bật khóc, khóc rất thảm thương, thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngô thị rất đau lòng, đứng dậy bế đứa cháu gái nhỏ từ tay người hàng xóm, vỗ về dỗ dành nói:
“Trường An ngoan đừng khóc, hôm nay nương của con có đưa đồ về cho con đấy, đợi trời ấm lên, tam thẩm đưa con đi tìm nương nhé.”
*Nương = mẹ.
Bà Triệu nghe vậy mặt liền biến sắc, lập tức nói: “Nói lung tung gì đấy? Ai gửi đồ gì chứ?”
Một người phụ nữ đang bưng bát cháo rau xem náo nhiệt liền cười chế nhạo: “Ây yo, trong thôn chúng ta ai mà không thấy, hôm nay Khương thị nhờ người mang đồ về cho Trường An mà.”
Có người phụ họa: “Đúng thế, chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy,
người đến đang cưỡi một con ngựa to màu hạt dẻ, trên mông ngựa có hai bọc lớn nữa, còn ăn cơm ở nhà bà xong rồi mới đi cơ mà.”
“Nói nhảm! Đó chỉ là họ hàng xa của tôi đến thăm mà thôi, sao lại thành Khương thị nhờ người gửi đồ và cho Trường An rồi?” bà Triệu đánh chết không nhận, dú sao thì cũng chẳng ai có thể vào nhà bà ta lục xoát.
Hơn nữa tiểu tiện nhân Khương thị sớm đã theo nhà chủ đến Phủ Thành rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ từ Phủ Thành chuyển về kinh thành, chỉ cần người nhà không nói, thì đến tộc trưởng cũng không biết địa chỉ cụ thể của nàng ta.
Đây chính là điểm khôn ngoan của bà Triệu.
Giữ chặt Trường An, sợ gì Khương thị không gửi tiền về.
Nửa năm trước, Khương thị nhờ người đến đón Trường An, nói mấy năm không gặp, rất nhớ bé nên muốn đón con về đoàn tụ.
Bà Triệu đương nhiên sẽ không thả người, ba ta chỉ nói với người đến rằng đứa trẻ bị bệnh không thê đưa đi được, rồi đuổi khéo người đi.
Tộc trường thấy bà Triệu như vậy, cũng chỉ đành bất lực nhìn Tống Bát Tề: “Đợi Tam Thuận quay về, xem ông nói thế nào.”
Bản thân dù sao cũng là người ngoài, không tiện can thiệp vào chuyện phân chia tiền bạc nhà Tống Bát Tề.
Cho dù Khương thị có cho người mang đồ về thật, chỉ cần Triệu thị không nhả ra, ngay cả Tam Thuận cũng không thể thay Trường An đòi được, nếu không Triệu thị sẽ nói hắn thèm muốn tiền bạc của cháu gái mình.
Tống Bát Tề chắp tay với tộc trưởng, đỡ thê tử đi về phía nhà mới.
Khi đi qua người của vợ Tam Thuận, ánh mắt lạnh lùng.
Sau khi trở về nhà mới, bảo cô con gái nhỏ Ngọc Châu đóng cửa ra vào và cửa sổ, cả nhà ngồi ở phòng bàn chuyện.
“Lần này Khương thị gửi về bao nhiêu.” Tống Bát Tề hỏi.
Bà Triệu vuốt phần tóc che mặt đi, nói: “Không nhiều, chỉ 20 lượng.” Còn lại đều là tất giày và quần áo bốn mùa của đứa bé kia.
“Còn gì nữa?” Tống Bát Tề hỏi.
Bà Triệu kéo hai bao lớn đến, “Đây, đều ở đây.”
Tống Bát Tề châm lửa yên oa tử*(hình ảnh) mà Tống Kế Tổ đưa tới, hút một hơi, chậm rãi thở ra một làn khói: “Lựa mấy món lặt vặt đưa đến nhà cũ, đừng để người khác nói ra nói vào là được.”
Tiểu Triệu thị và mẹ chồng nhìn nhau, không tình nguyện đáp ứng.
Quần áo lần này đều là mới toanh, so với lần trước còn tốt hơn, có mấy bộ có thể thay đổi kiểu dáng, có thể đưa cho Thừa Nghiệp mặc, bây giờ mà đưa cho tiểu súc sinh kia thì thật lãng phí.
Nhưng bố chồng đã lên tiếng, bản thân cũng không thể cự tuyệt được.
"Còn nữa, con thật sự quyết định để Hi Nguyệt thay Trường An đến Kinh Thành sao?" Tống Bát Tề quay đầu nhìn Tống Hi Nguyệt đang ngồi ở một bên.
"chắc chắn ạ!" Tống Kế Tổ cười nói: " Từ trước đến nay ở trước mặt người đến, không phải đều là Hi Nguyệt lộ mặt sao? Người xem, những bộ quần áo này đều được làm theo kích thước của Hi Nguyệt, không hề sai sót gì."
Bà Triệu quan sát vẻ mặt của chồng, nhẹ nhàng vỗ lưng ông nói: “Trường An nó không thân thiết với chúng ta, nếu thực sự để nó rời đi cùng với nương nó, một đi không trở lại, thế thì sau này nhà chúng ta phải trông cậy vào ai? Nhưng nếu chúng ta để Hi Nguyệt đi, nói không chừng còn có thể mang cả nhà chúng ta về kinh thành định cư nữa đấy, ông nói xem đúng không?"
Tống lão đầu cau mày, rít một hơi thuốc, trầm mặc hồi lâu không lên tiếng.
Tống Ngọc Phượng mười hai tuổi gấp rồi, kéo tay áo ông làm nũng: "Cha, sao người không nói gì? Con muốn đến kinh thành, nghe người ta nói kinh thành đâu đâu cũng đều là quý nhân. Chỉ cần chúng ta có thể trèo lên một hộ hào môn nào đó, vậy thì vinh hoa phú quý về sau sẽ hưởng mãi không hết sao?”
Nói rồi cô ta còn nháy mắt với đại ca Tống Kế Tổ.
Tống Kế Tổ lập tức quỳ xuống xoa xoa chân Tống lão đầu, "Cha, bệnh thấp khớp của cha ấy, chỉ có ở Kinh Thành mới có thể chữa khỏi. Nghe nói ngự y ở Kinh Thành đều rất lợi hại, đều là lão thần tiên đã sống hơn trăm tuổi đấy."
Tống lão đầu thật sự rất hưởng thụ cảm giác được con cháu vây quanh, ông duỗi thẳng chân ra, thở dài thườn thượt: “Nếu vậy thì hãy để Hi Nguyệt thế chỗ Trường An đi, có điều, trước tiên đổi tên cho Hi Nguyệt đã, tránh lúc tới kinh thành lại gọi nhầm tên.”
Tiểu Triệu thị vui vẻ cười nói: "Từ nay chúng ta cứ gọi nó là An nhi còn tên đầy đủ thì sau này lại tính."
Con nhãi kia còn chưa chết, không thể để người ngoài phát hiện ra bát kì manh mối nào.
Nói là thì cũng thần kì, từ sau khi con út bị ốm một trận cách đây một tháng, sau khi tỉnh lại thì giống như một thần bà vậy, cái gì cũng có thể tính ra.
Sáng sớm hôm nay liền nói Khương thị sẽ gửi đồ về, kết quả là trước buổi trưa thật sự có người đến, còn mang theo một phong thư, trong thư nói Khương thị sẽ cùng chủ nhân đi Kinh Thành, sẽ phái người đến đón Trường An cùng vào Kinh.
Nhưng thời gian cụ thể lại không nói rõ, trong thư chỉ nói muộn nhất là cuối năm sẽ có người tới.
Cho nên bọn họ còn có hơn nửa năm để chuẩn bị.
Con gái còn nói, nếu muốn Khương thị không phát hiện ra manh mối thì nhất định phải loại bỏ vợ chồng Tống Tam Thuận, là những người quen thuộc nhất với Trường An.
Sau đó chính là con tiểu tiện nhân đó.
Về phần người trong thôn.
Đợi đến khi cả nhà bọn họ đều đến Kinh Thành rồi, ai còn có thể chạy xa ngàn dặm để vạch mặt nó không phải là con gái Khương thị?
____ ____ ____