Chương 3: Vở kịch khốn khổ

Trường An giật mình ngẩng đầu nhìn đại đại bá nương, thấy nàng ta hiền lành tươi cười, không giống như đang nói chuyện.

Bé lại chuyển sự chú ý sang đường tỷ bốn tuổi của mình là Tống Hi Nguyệt.

Tống Hi Nguyệt mỉm cười nhìn bé, cầm lấy miếng điểm tâm trong tay cắn một miếng.

Hử? Là ai đang nói?

Trường An bối rối nhìn quanh, nhưng trong phòng không có ai khác.

Ngay cả con mèo mướp của bé cũng chưa quay về, có lẽ nó lại vào núi rồi.

Trường An cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó dùng đôi tay nhỏ bé ngoáy tai, nghi ngờ bản thân nghe nhầm.

Nhưng khi nhìn thấy bát thịt kho trộn lẫn lá rau xanh, thì không thể ăn nổi nữa.

[Chính là cái bộ dạng đó của ngươi, thì cả đời đáng bị ta giẫm đạp, tốt nhất là chết quách đi, mới không ngăn cẳn con đường đến Kinh Thành hưởng phúc của ta.]

Giọng nói hung ác đó lại xuất hiện.

Trường An hai mắt trừng lớn, lần này bé nhận ra giọng nói đó là của Tống Hi Nguyệt.

Nhưng khóe miệng của Tống Hi Nguyệt rõ ràng không hề động, tại sao nàng ta lại nói nhiều lời như vậy?

Lẽ nào nàng ta là ma quỷ? Có thể mắng người trong bụng?

"Trường An, đừng ngơ ra đấy nữa, ăn nhanh nào." Ngô thị gắp miếng thịt đút vào miệng bé.

Trường An vốn muốn tránh thẩm đút cho, nhưng thịt thơm quá, bé không nhịn được ăn thêm một miếng nữa, sau đó chỉ ăn cơm trắng, không ăn thêm thịt kho nữa.

Nhưng đôi mắt đen láy to tròn cứ nhìn chăm chú vào đường tỷ 4 tuổi kia.

[Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa là ta gϊếŧ ngươi đấy!]

Giọng nói đó vẫn tiếp tục: [Tiểu tiện nhân! Kiếp trước ngươi oai phong lắm mà, theo mẹ ruột của mình hưởng hết vinh hoa phú quý, thậm chí còn gả vào một gia đình tốt. Kiếp này có ta ở đây, để xem ngươi làm sao kiêu ngạo!]

Trường An không hiểu Tống Hi Nguyệt đang nói cái gì, nhưng bé cũng biết tiểu đường tỷ này đang mắng bé, gọi mắng cả mẹ bé.

Bé tức giận, cầm chiếc đũa ném về phía nàng ta: “Tỷ tỷ mới là....” tiện nhân.

Lời còn chưa nói xong, chiếc đũa đã bay đến cắm thẳng vào trán của Tống Hi Nguyệt.

"A" Tống Hi Nguyệt ôm đầu hét lên, máu chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay.

Tiểu Triệu thị kinh ngạc biến sắc, vội vàng kiểm tra trán của con gái.

"Trời ạ! Cái lỗ lớn như vậy!" Tiểu Triệu thị rút đũa ra, lao ra khỏi nhà, bốc một nắm đất trong sân, trực tiếp che trán Tống Hi Nguyệt.

Trường An chết lặng, đồng thời rụt cổ lại cảm thấy tội lỗi.

Sao sức của mình lại trở nên mạnh như vậy? Còn ném chuẩn như vậy, một phát trúng luôn trán của Tống Hi Nguyệt.

Ngô thị thấy thế liền nhanh chóng xuống khỏi giường, nhét Trường An vào trong chăn, đi kiểm tra tình trạng của Tống Hi Nguyệt.

"Người không cần giả vờ tốt bụng!" Tống Hi Nguyệt hung hăng đẩy Ngô thị ra, xoay người chạy ra khỏi nhà.

Tiểu Triệu thị cũng lườm Ngô thì với ánh mắt oán giận, đuổi theo con gái cũng không lấy hộp thức ăn.

Trường An rúc vào trong chăn, chán nản nhìn vào lòng bàn tay, bỗng nhiên thấy trong lòng bàn tay mình thiếu một hạt thủy châu.

Bé ở dưới chăn tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm thấy, càng khiến bé hoang mang hơn.

Đột nhiên bé nhớ ra rằng khi bé ném đũa, dường như có một tia sáng lóe lên trên tay.

Có phải là tiểu châu châu đang giúp bé không?

Trường An mím môi cười khúc khích, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu châu châu, ngươi có thể chữa khỏi chân cho thẩm thẩm không?

Những hạt thủy châu trong lòng bàn tay bé lóe lên, như đáp lại suy nghĩ của bé.

Đúng lúc này, cửa bị đập rầm một tiếng, bà Triệu cầm gậy đập quần áo lao vào trong.

“Con tiện nhân đó đâu rồi? tuổi còn nhỏ mà dám gϊếŧ người? Để coi lão nương có đánh chết mày không!”

Bà Triệu vừa nói vừa đi đến bên giường, giơ tay muốn vén chăn lên.

Ngô thị ngăn cản mẹ chồng, "Chỉ là trẻ con chơi đùa, Trường An không có cố ý. Lần trước Thừa Nghiệp không phải đánh vỡ trán Trường An sao?"

Bà Triệu thấy con dâu dùng những lời này đáp trả bà ta, không khỏi tức giận, dùng gậy đập quần áo trong tay đáng vào vai và cánh tay của Ngô thị.

“Tiện nhân một ruột với nhau, dựa vào cô mà dám chế nhạo lão nương?”

Nhà mẹ Ngô thị rất nghèo, người con trai duy nhất lại mắc bệnh lao, bà Triệu đã chọn nàng từ trong hàng ngàn người nghèo, còn cố ý chọn cô làm vợ của Tống Tam Thuận, sau này sẽ dễ dàng xử lý.

Thật không ngờ con tiện nhân này lại lấy mấy lời mà vài ngày trước mình nói ra để trả treo lại, bà Triệu càng tức giận hơn.

"Người xấu!" tiểu Trường An nhìn thấy thẩm mình bị đánh, cố nhịn sợ hãi, cầm chiếc bát trên bàn ném về phía bà Triệu.

Ai ngờ lần này độ chính xác không cao lắm, không trúng người mà vỡ bát.

“Được lắm! Dám ném tổ tông của mày?” bà Triệu chửi rủa, đẩy Ngô thị ra, trèo lên trên giường bắt Trường An đánh.

Trường An né trái né phải những vẫn bị đánh trúng, đau đớn khóc lớn.

Ngô thị không dễ dàng gì mới đứng dậy được, sống chết ôm chặt lấy mẹ chồng, hét lớn: “Trường An chạy đi!”

Còn không chạy lỡ như bà ta dùng gậy đánh trúng chỗ hiểm, sẽ chết thật đấy.

Trường An nghe lời trèo xuống giường, chân trần lao ra ngoài thì đâm phải một đôi chân.

Người đến túm lấy cổ áo phía sau của bé rồi xách bé lên.

“Tiểu súc sinh! Xem mày chạy đi đâu?”

Người tới không ai khác chính là Tống Kế Tổ, khi biết tin con gái út của mình bị Trường An đánh vỡ trán, hắn ta lập tức chạy tới hỏi tội.

“Lần này lão tử không đánh chết mày, thì tao sẽ theo họ mày!”

Hắn tát vào mặt Trường An, khiến mặt bé lập tức sưng tấy, máu mũi và khóe miệng chảy ra.

Tống Kế Tổ vô cùng căm phẫn, hắn ta dùng bàn tay to lớn bóp cổ Trường An, dường như muốn bóp chết bé.

Đôi mắt da^ʍ tà nhìn Ngô thị đang bị mẹ hắn ta đánh, đầy sự cảnh cáo.

Trường An vô cùng sợ hãi, liều mạng vùng vẫy, hét lên thảm thiết.

Âm thanh đó vô cùng thảm thương, dường như giây tiếp theo bé sẽ toi mạng.

Trong phút chốc, hàng xóm hai bên trái phải chạy tới, có người tiến tới nắm lấy cổ Tống Kế Tổ, hét lên: "Buông ra!"

Một người đàn ông gần ba mươi tuổi lại bắt nạt một đứa bé ba tuổi, hơn nữa là bố của đứa bé vẫn đang nuôi sống gia đình họ.

“Ngươi có còn là người không hả?” nhà kế bên cũng là người nhà họ Tống, cùng dòng họ với Tống Nhị Hiếu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Trường An bị sưng tấy, lập tức nổi giận.

Một tên dã chủng như hắn ta! Làm sao dám?

Nếu hôm nay Trường An không khóc thảm thiết như vậy, thì bọn họ cũng không biết một nhà bà Triệu lại là cái loại người này!

Sau khi giao Trường An cho người bên cạnh, Tống Lão Lục đấm thẳng váo mũi Tống Kế Tổ, một đấm liền làm cho hắn ta chảy máu.

Trường An được Tiềm thẩm ôm trong lòng, khóc đến thở không ra hơi, ngón tay chỉ vào trong nhà: “Tổ, tổ mẫu, đánh, thẩm thẩm.”

Mọi người liên lao vào trong nhà, đỡ Ngô thị đang nằm trên mặt đất lên.

Khi nhìn thấy mắt cá chân của Ngô thị bị sưng lên rất khủng khϊếp, bàn tay và khuôn mặt của nàng đều bị bầm tím, trên trán nàng bị sưng một cục, ai ai cũng vô cùng phẫn nộ.

“Thứ khốn kiếp nhà ngươi!” mấy người vây quanh chế trụ Tống Kế Tổ, đánh hắn: “Thừa lúc em trai ngươi không có nhà bắt nạt em dâu và cháu gái, không bằng súc sinh!”

“Cút ra khỏi Tống gia!” có người hét lên.

Rất nhiều người đã vây quanh đánh Tống Kế Tổ, đến khi hắn ta quỳ xuống ôm lấy đầu: “Đừng đánh nữa tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

Bà Triệu muốn đến cứu con trai, nhưng không biết bị ai đá một cước ngã xuống đất, bị người ta tát mấy cái, lập tức ngồi dưới đất vỗ đùi bắt đầu khóc lớn.

Khóc vì bị mọi người bắt nạt bà ta cô nhi quả mẫu, lại khóc vì ông trời không có mắt, cuối cùng khóc vì người chồng trước của bà ta mất sơm, hại bà ta phải gả vào Tống gia chịu khổ.

Vừa khóc vừa gào, nước miếng vung ra khắp nơi.

Mọi người đều chán ghét nhìn bà ta, hận không thể xông lên tát cho bà ta vài cái nữa.

“Ông trời ơi ngó xuống mà coi, đứa bé bị đánh thành ra thế này đây, cả mặt toàn là máu.” Tiền thẩm đau lòng lau máu mũi cho Trường An.

Mọi người thấy Ngô thị và Trường An bị thương không nhẹ, đã phân phó cho một chàng thiếu niên đi mời đại phu trong thôn và trưởng tộc.

Tộc trưởng chắp tay sau lưng đi vào, dùng ánh mắt như đuốc liếc nhìn Triệu thị, quát: "Muốn khóc thì cút ra ngoài mà khóc! Đừng có ở đây làm càn!”

Bà Triệu nghẹn lại, trong thoáng chốc có chút bơ vơ.

Nhưng khi nhìn thấy chồng là Tống Lão Đầu đi vào trong sân, lại bắt đầu khóc, nước mắt nước mũi tèm lem:

“Ta có lòng tốt bảo mẹ của Thừa Nghiệp đưa cơm đến cho vợ lão tam, một bát cơm trắng lớn, còn có thịt kho, ăn xong thì liền ném bát ném đũa, đáng thương cho Nguyệt Hi 4 tuổi, bị người ta ra tay độc ác như vậy, trên trán nó, bị đâm một cái lỗ lớn thế kia, máu chảy không ngừng a!”

____ ____ ____