Trường An rón ra rón rén đi đến phía sau mấy cây trúc, thò đầu ra ngoài xem, liền thấy phía trước Hoa Hoa có hai con gà lôi đang cào lá rụng.
Chúng rất cảnh giác, cào một chút mổ một chút, lại nhìn quanh tứ phía.
May là Trường An và Cẩu Đản ở rất xa nên mấy con gà lôi không không nhìn thấy, tưởng rằng bản thân đang ở trong khu vực an toàn nên không bay đi.
Hoa Hoa đầu tiên là giả vờ làm ra vẻ đứng yên bất động, sau đó cúi người, đột nhiên lao ra, cắn vào cổ một con gà lôi.
Con gà lôi rung lên dãy dụa mấy cái rồi bất động, hóa ra cổ nó đã bị cắn đứt.
Con còn lại hoảng sợ bay đi, may mà nó đâm đầu vào giữa hai cây trúc, bị mắc kẹt lại ở đó.
Trường An thấy vậy vui vẻ chạy tới.
Cẩu Đản nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một con gà ngốc như vậy, nó vậy mà tự làm bản thân bị kẹt lại.
Trường An và Cẩu Đản cùng nhau lấy con gà ngất xỉu từ giữa hai cây trúc ra, Cẩu Đản còn lấy đai lưng của mình, trói hai chân của gà lôi lại.
"Haha! Chúng ta có thịt gà ăn rồi!" Cẩu Đản đã lâu không ăn thịt, lần này có hai con gà, chắc chắn sẽ được ăn một bữa no.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên: "Ai cho các ngươi bắt gà trong rừng của nhà ta?"
Trường An trừng lớn mắt nhìn sang, thấy tiểu cô cô Tống Ngọc Phượng đang xách một chiếc giỏ tre trong đó có vài cây măng, cùng với Tống Thừa Nghiệp chậm rãi đến gần, con chó đen lớn bên cạnh đang thè lưỡi ra, vui vẻ nhìn bọn họ.
"Đây không phải là rừng trúc của nhà ngươi!" Cẩu Đản nhặt con gà lôi lên, hét lên: "Đây là rừng trúc của nhà đại gia gia! ngươi đào măng trong rừng của nhà đại gia gia, nếu ông ấy mà phát hiện sẽ mắng chết ngươi!”
Trường An cũng hét lên: “Không, không phải của nhà ngươi!”
Tống Ngọc Phượng hừ lạnh: “Ta nói có thì chính là có! Mau cầm gà lôi qua đây!”
Tống Thừa Nghiệp cũng kiêu ngạo nói: “Đúng! Gà lôi trong rừng này là của nhà ta hết, ngươi bỏ xuống mau!”
Nói rồi còn chỉ huy Đại Hắc: “Đi! Tha gà lôi về đây!”
Đại Hắc ngờ vực nhìn chủ nhân của mình, rồi quay qua nhìn Trường An, nhưng vẫn không động đậy.
"Con chó ngu ngốc này! Còn không đi nhanh lên!" Tống Thừa Nghiệp đá Đại Hắc một cước, nhìn thấy Đại Hắc cụp đuôi chạy sang một bên, cậu ta liền dứt khoát đi về phía Trường An và Cẩu Đản.
Trường An thấy họ vô lý như vậy, vô cùng tức giận, bé siết chặt nắm tay nhỏ bé, cái đầu nhỏ đang nghĩ làm sao để khiến hai kẻ xấu gặp xui xẻo.
Cẩu Đản càng tức giận hơn, nếu không có Tống Ngọc Phượng mười hai tuổi ở bên cạnh, cậu thật sự muốn đánh Tống Thừa Nghiệp một trận tơi bời.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Cẩu Đản tự biết mình đánh không lại Tống Ngọc phượng, vì thế xách theo gà lôi, kéo lên Trường An chạy đi.
"Các ngươi dám chạy? Mau bỏ gà lôi xuống!" Tống Thừa Nghiệp nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng hai đứa trẻ chạy rất nhanh, chạy trong rừng tre như đang đi trên mặt đất bằng phẳng.
"Đứng lại! Bằng không ta mà đuổi kịp sẽ đánh chết các ngươi!" Tống Thừa Nghiệp ở phía sau hét lên, thở hổn hển.
Cẩu Đản hoàn toàn không để ý tới cậu ta, kéo Trường An chạy thật nhanh.
Trường An vẫn còn nghĩ đến con gà lôi kia, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, thấy Hoa Hoa đã ngậm con gà lôi trong miệng chạy theo mình thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Bé mơi không muốn đưa gà lôi cho tiểu cô cô và đường ca, cho dù là nó bị Hoa Hoa ăn mất một nửa cũng không cho!
Hai đứa trẻ chạy rất nhanh, Tống Thừa Nghiệp cũng đuổi theo phía sau cũng không chậm, lúc sắp đuổi kịp, không biết vì sao lại bị vấp, ngã thật mạnh xuống đất, sau đó bắt đầu kêu la.
Trường An quay lại thì thấy Tống Thừa Nghiệp đầu cắm xuống hố mông chổng lên trời, đang la lối khóc lóc.
Đại Hắc đi vòng quanh cậu ta, không hiểu tại sao tiểu chủ nhân lại rơi xuống hố.
"Đừng quản hắn!" Câu Đan kéo Trường An nhanh chóng chạy ra khỏi rừng trúc, cùng với Hoa Hoa trở về thôn.
Lúc này, trong sân nhà Tống Tam Thuận chật kín người, tộc trưởng cùng hai vị trưởng lão trong tộc đang mắng mỏ Tống Bát Tề.
"Lần này Tống Kế Tổ rõ ràng là muốn hại chết Tam Thuận, nhưng ông còn dám nói hắn không có ý đó?"
Tộc trưởng chỉ vào chỗ phình to trên đầu Tống Tam Thuận nói: "Nhìn đi, đầu nó đã bị đập thành thế này rồi, mặt toàn là máu, cả người bầm tím, bây giờ thậm chí còn không thể nhấc cánh tay lên, ông còn nói là không phải cố ý? Lòng căm thù phải lớn đến mức nào chứ? Đến mức nào mà phải ra tay độc ác như vậy?”
Tống Bát Tề trầm ngâm không nói gì.
Ông ta vẫn không tin Kế Tổ nhà mình có thể làm ra chuyện như vậy.
“Ta đến thôn Triệu gia tìm Kế Tổ hỏi xem.” Tống Bát Tề nói, “Đại ca cũng đừng có tin lời nói từ một phía, không đích thân hỏi rõ ràng, tôi sẽ không tin.”
Tộc trưởng thiếu chút nữa bị cái này lão già làm cho tức chết, cười lạnh nói: “Ông cũng không cần đi hỏi nữa, không thôi đến khi người ta nói một câu không làm, ông lại hết tội lỗi đổ lên đầu Tam Thuận. Bát Tề, ta không hiểu, rốt cuộc thứ kéo chân sau kia là con ruột của ông, hay Tam Thuận là con ruột của ông thế?”
Tống Bá Tề rất muốn nói đều là con ruột, nhưng lại sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của vợ kế, vì thế chọn cách im lặng.
Tộc trưởng nhìn thấy Tống Bá Tề như vậy, tức giận nói: “Thế này đi, để mấy tiểu tử đi cùng ông đến thôn Triệu gia, hỏi thôn trưởng vô cớ hành hung như vậy thì xử lí như thế nào?”
“Không cần, ta đi với người nhà là được rồi, đại ca không cần lo lắng, nếu Kế Tổ đánh Tam Thuận thật, thì cũng là mâu thuẫn giữa hai huynh đệ bọn nó, ta tự mình xử lí là được.”
Tống Bát Tề cúi đầu với tộc trưởng: “Cáo từ.” Nói rồi xoay người rời đi.
"Cái quái gì vậy?" Một số dân làng đang bàn tán: "Tống Bá Tề có bị điên không thế?"
“Còn không phải sao? Này, Tống Kế Tổ kia không phải là con ruột của Kế Tổ thúc đấy chứ?” Có người nói.
"Thật sự có thể."
"Chẳng trách Bát Tề thúc đổi họ tên cho Tống Kế Tổ, hóa ra là con ngoài giá thú?"
"Suỵt, đừng nói nhảm nữa, Triệu lão bà hồi đó có rất nhiều đối tượng, ai có thể chắc chắn Tống Kế Tổ nhất định là con của Tống Bát Tề, phải không?"
"Hắc hắc, chỉ cần Triệu lão bà nói ai là cha ruột của hắn thì chắc chắn là người đó a.”
Mọi người cười nhạo, lén liếc nhìn Tống Tam Thuận sắc mặt đang tái nhợt.
Chậc chậc, đáng thương nhất chính là huynh đệ Tam Thuận, từ sau khi nương chết thì liền không có cha, hiện tại lại bị đứa con hoang khi dễ đến mức không ngóc đầu lên được.
Aizz, mấu chốt là cha ruột không có tâm, bản thân có hiếu thuận thế nào cũng vô dụng.
“Được rồi, đừng nói hươu nói vượn nữa, nhanh lên, mấy người các cậu cùng ta đến thôn Triệu gia một chuyến, ta phải đích thân đi hỏi thôn trưởng bên kia, có phải bọn họ muốn ăn cơm tù hay không?”
Tộc trưởng tự mình chọn mười mấy thanh niên trai tráng, chuẩn bị dẫn người đến thôn Triệu gia.
Trước khi rời đi ông ấy nói với Tống Tam Thuận: "Tam Thuận à, chăm sóc bản thân cho tốt, dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ tìm công lí cho ngươi."
Tống Tam Thuận chắp tay với tộc trưởng, nói: "Đa tạ đại bá.”
“Đa tạ gì chứ, đều là người cùng tộc, nếu chuyện này bị phụ thân ngươi lừa gạt cho qua, vậy sau này mặt mũi của thôn chúng ta còn đâu?”
Tộc trưởng vỗ vai Tam Thuận: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, mọi chuyện có ta rồi.”
Nước mắt của tống tam thuận lập tức tuôn rơi, vội vàng quay đầu làm bộ xoa xoa mắt.
Lần này, anh hoàn toàn thất vọng với cha mình.
Anh dám khẳng định, chỉ cần Tống Kế Tổ quay về, cha nhất định sẽ việc lớn biến thành nhỏ, từ nhỏ hóa thành không.
Có điều, lần này anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Tống Kế Tổ, cho dù bản thân có mang tiếng bất hiếu, cũng sẽ không để cho bọn họ được lợi!
Sau đó, tộc trưởng cùng với hai mươi mấy thanh niên trai tráng, trong tay cầm đòn gánh, cào, cuốc và các vật dụng khác, cùng nhau đi đến thôn Triệu gia.
____ ____ ____