Chương 33: Ăn sủi cảo

Lúc này Trường An và Cẩu Đản mới lẻn vào sân, đưa gà lôi cho thúc và thẩm.

Ngô thị kinh ngạc, cầm con gà lôi còn sống lên, nhìn đi nhìn lại, tò mò hỏi: "Lấy ở đâu thế?"

“Chúng cháu bắt đấy ạ!” Cẩu Đản tự hào nói.

Trường An đưa con gà lôi không đầu mà Hoa Hoa mang về cho thẩm thẩm: “Hoa, Hoa Hoa bắt.”

“Ây yo, hai con cơ à?” Ngô thị kinh hỉ, nhanh chòng cầm hai con vào trong bếp xử lí.

Huh? Con gà lôi còn sống này hình như trong mông còn có trứng, hay là nuôi nó mấy ngày trước nhỉ?

Ngô thị do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định nuôi con gà mái còn sống trước.

Cho dù nuôi không sống, thì ít nhất cũng có thể đợi nó đẻ trứng.

Nghĩ đến đây, Ngô thị tìm một chiếc thúng rách, lấy một nắm rơm nhét vào, bỏ gà sống vào bên trong rồi dùng thúng tre đậy lại.

Sau khi bố trí xong cho gà sống, Ngô thị bắt đầu xử lí con còn lại.

Thực ra gà lôi không lớn, sau khi lột da thì chỉ còn hai miếng thịt ức.

Chân gà không có thịt, chỉ có thể ăn được gan và tim gà trong ngực.

Có điều, gà lôi là do Hoa Hoa bắt được, gan và tim gà phải để dành cho nó.

Ngô vừa mới nghĩ đến, ngẩng đầu lê, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ đang ngồi xổm trước mặt nàng, xem nàng làm thịt gà.

“Trường An, đi lấy tề thái thẩm thẩm mới đào đến đây, hôm nay chúng ta gói sủi cảo nhân tề thái để ăn.” Thịt gà không đủ, chỉ có thể lấy thêm rau dại.

Ngô thị muốn băm nhỏ ức gà, gói sủi cảo nhân nhân ức gà tề thái cho bọn trẻ ăn.

“Vâng!” Trường An đứng dậy, đi ra sân lấy rau tề thái.

Tề thái, dương sỉ, hành dại mà thẩm thẩm đào được hôm qua đều đã được rửa sạch sẽ, phơi khô ở trên ván tre.

Tề thái bỏ vào nước ngâm thì tươi non, nở ra rất nhiều.

Trường An vò vò tề thái rồi nhét vào trong giỏ, Cẩu Đản cũng đến giúp.

Hai đứa trẻ đang bận rộn thì bất ngờ nhìn thấy trong miệng Hoa Hoa ngậm thứ gì đó đi vào.

“Hử? Hoa Hoa bắt được chim cúc cu ở đâu đây?”

Cẩu Đản vội vàng chạy tới muốn cầm lấy chim, nhưng Hoa Hoa lại tránh đi, đi thẳng đến chỗ Trường An, bỏ con chim trong miệng ra.

Con chim lông xám này vừa từ trên cây bay xuống, còn chưa kịp mổ một miếng hạt cỏ trên mặt đất, đã xui xẻo bị con mèo lớn vồ tới, cổ lập tức bị cắn đứt.

Trường An tò mò cầm đôi cánh của con chim xám giơ lên nhìn nhìn, rồi chạy tới đưa cho thẩm: "Hoa, Hoa Hoa bắt.”

Hoa Hoa cũng nhẹ bước đi theo, trên mặt mèo tựa hồ có chút đắc ý.

“Ây yo, hôm nay Hoa Hoa sao thế này? Sao tự nhiên lại giỏi thế?” Ngô thị kinh ngạc nhìn con chim, nói: “Lát nữa sẽ lấy tim gan ra cho Hoa Hoa ăn.”

Hoa Hoa meo một tiếng, rất hài lòng.

Ngô thị lột luôn da chim cúc cu, lấy thịt ức rồi băm nhỏ cùng với thịt gà lôi.

Còn bộ xương thì để dành làm súp.

Da của chim hoang dã có rất ít mỡ, lông của chúng cực kỳ khó làm sạch nên phải lột da đi.

Sau khi đưa tim và gan chim cho Hoa Hoa, Ngô thị bắt đầu băm thịt.

Thấy Tiền tẩu tới, Ngô thị nói: “Lục tẩu, Câu Đản và Trường An theo Hoa Hoa đi bắt được hai con gà lôi, ta băm thịt với cả tề thái làm nhân sủi cảo, hôm nay nhà tẩu cùng qua đây ăn tối đi."

“Được thôi.” Tiền tẩu không khách khí, đi đến lu múc nước rửa tay rồi phụ giúp nhào bột.

Ngày nay, loại bột mì mà thôn dân ăn là loại bột mì chưa được loại bỏ trấu cám, dù đã được xay rất kĩ, nhưng vẫn còn thô so với bột mì trắng tinh luyện.

Tuy nhiên, có cái ăn trong thời gian này đã là rất tốt rồi, có người thậm chí không đủ tiền mua bột mì thô, chỉ có thể ăn rau rừng và bột đậu để thỏa mãn cơn đói.

Khi Trường An để mắt đến thúc thúc, thấy thúc thúc đã ngủ nên quay lại sân chơi hạt hạnh cùng Câu Đản.

Đang chơi vui vẻ, thì bên tai chợt nghe thấy giọng nói của tiểu đường tỷ: [Cha đúng là vô dụng, chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, lần này thì hay rồi, không những bứt dây động rừng, bản thân còn bị tổn hại, đúng là phế vật!]

[Bỏ đi, sau này vẫn là tự mình làm thì hơn, dù sao ngày tháng còn dài, đợi lúc thích hợp sẽ xử lí bọn họ, không cần phải vội.]

Giọng nói ngày càng nhỏ đi rồi dần dần biến mất.

Trường An dỏng tai lên, muốn nghe thêm chút gì đó, nhưng không nghe được gì cả.

"Haha! Trường An, muội lại bắn trượt rồi! Bây giờ đến lượt ta!" Cẩu Đản quỳ xuống đất, chơi hạt hạnh rất vui, theo hạt hạnh bay ra ngoài, cậu lại nhanh chóng bò theo lên phía trước.

Trên tay trên người đều dính đất bẩn, trên quần càng bẩn hơn, mặc dù nương đã vá tận mấy miếng vá cho cậu, nhưng đầu gối vẫn bị sờn.

Trường An cau mày.

Bé không hiểu lắm những gì đường tỷ nói, nhưng ý đại khái thì vẫn biết, chính là tiếp tục hãm hại thúc thúc thẩm thẩm hoặc bản thân bé.

Trường An tức giận nắm chặt tay, nhất định phải nói cho thúc thúc biết!

Bé nhanh chóng đứng dậy rồi chạy vào trong nhà.

Bé cố gắng trèo lên trên giường, đẩy đẩy Tống Tam Thuận vừa mới ngủ.

"Thúc thúc, đường, đường tỷ xấu xa! Muốn, muốn xử lí thúc!" gương mặt nhỏ Trường An nghiêm túc nói. Dù bé không hiểu xử lí nghĩa là gì, nhưng tóm lại chính là muốn hại người.

Tống Tam Thuận đưa tay sờ sờ đầu cháu gái, "Thúc thúc biết."

không chỉ có Tống Kế Tổ muốn gϊếŧ anh, đoán chừng mẹ kế càng muốn anh chết hơn.

Chỉ cần anh và ca ca chết, cả cái nhà này sẽ hoàn toàn thuộc về Tống Kế Tổ.

Ngôi nhà cũ ở đây tuy đã cũ nát nhưng trước sau nhà đều trồng cây xanh, có mảnh vườn nhỏ trồng rau, một mương chứa nước, tất cả đều được anh và thê tử chăm chút từng li từng tí.

Nếu bán nơi này đi, ít nhất cũng có thể bán được vài đồng. Lại cộng thêm hai mẫu đất bên sường núi, có thế nào cũng có thể bán được mười mấy quan tiền chứ?

Thấy thấy thúc thúc đã biết rồi, Trường An lại trèo xuống giường, chạy ra ngoài và tiếp tục chơi với Cẩu Đản.

Sủi cảo nhân thịt và tề thái cuối cùng cũng đã ra lò rồi, mùi thơm ngập tràn cả căn bếp.

Kỳ thực trong sủi cảo không có nhiều thịt như vậy, chỉ có mùi thơm thoang thoảng của thịt, nhưng vẫn ngon hơn nhiều so với sủi cảo không có thịt.

Trường An ăn hết bảy cái sủi cảo một lúc, bụng nhỏ đã không thể chứa được nữa, còn cảm thấy giường như sủi cảo đang mắc lại trong cổ họng.

Ngô thị cười nói: “Sao ăn có 7 cái? Nào, ăn thêm một cái nữa cho được 8 cái.”

Con số 7 không may mắn, ăn uống mua đồ, hoặc là 4 hoặc là 6 hoặc là 8, có đôi có cặp mới may mắn, không thể là 7 được, đó là số mà chỉ có người quá cố mới dùng.

Tiểu Trường An ợ hơi, đành phải ăn chiếc sủi cảo mà thẩm thẩm đưa cho.

Tiền tẩu cũng cười: “Sủi cảo hôm nay quả thật rất ngon, Tú Anh, tay nghề nấu nướng của muội không tồi nha , hay là đến chợ mở một quầy bán đồ ăn vặt đi, chắc chắn sẽ phát đạt đấy.”

Ngô thị lắc đầu: “Bán đồ ăn vặt không có lời.”

Nhà mình còn không có đồ ăn, làm sao có dư nguyên liệu để làm đồ ăn vặt được? Nếu gặp phải một tên vô lại ăn mà không trả tiền, mình cũng đâu có lí luận với hắn được.

Hơn nữa, chợ ở quên là nơi hỗn loạn nhất, không thể so với những thị trấn lớn như thị trấn Thiết Ngưu, trên đường phố ở trấn còn có người xách theo gậy gộc duy trì trị an, chợ ở quê thì không có, đừng nói ăn không trả tiền, trong nhà mình có gà vịt bị trộm mất cũng chẳng có người đến phá án.

Huống hồ ở quê nhiều người nghèo, ăn đò không trả tiền cũng nhiều, còn đều là thanh niên lưu manh tốp năm tốp ba, không thuận ý một cái, nói không chừng có thể sẽ đập cả sạp cả người.

“Vẫn là làm chuỗi hạt thì an toàn hơn.” Hoạn Tử không thể ăn cũng chẳng thể uống được, người mua đều là những người tốt bụng, tin vào thần phật, không có ý xấu.

Tiền tẩu nói: “Cũng đúng, nếu mà bán đồ ăn, nhất định phải có đàn ông bên cạnh mới được.”

Hơn nữa, sắp đến mùa bận rộn, đàn ông còn phải làm việc đồng áng, làm gì có thời gian rảnh rỗi để cùng thê tủ đi dựng sạp ở chợ được?

Tống Lão Lục xì xụp xì xụp ăn hết bát canh, đặt bát xuống nói: “Chúng ta cứ làm chuỗi hạt đi, không bán được cũng sẽ không lỗ, bán một văn tiền cũng đã lời rồi.”

Tống Tam Thuận cũng gật đầu: “Đúng vậy.” thật ra anh không muốn thê tử xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, nhưng trong nhà đang thế này, có chút thu nhập vẫn tốt hơn.

Dù sao hội chợ ở trấn Thiết Ngưu mười lăm ngày mới có một lần, anh nhất định sẽ dành thời gian để cùng thê tử đi bán chuỗi hạt.

Vừa ăn tối xong, tộc trưởng dẫn theo một nhóm người kia đã trở lại.

____ ____ ____