Trường An gạt tay cẩu đản ra, trở mình ngồi dậy, mặc áo khoác và quần dài, tuột xuống giường rồi chạy ra ngoài.
Khi bé quay vào nhà, thúc thúc đã lấy cháo và màn thầu còn sót lại trong nồi ra, đặt lên bàn.
Lại dùng khăn đã giặt ướt lau mặt cho cô bé, rồi mới ngồi xuống tiếp tục khoan lỗ Hoạn Tử.
Trường An vừa ăn cháo vừa nhìn thúc thúc và bá bá dùng khoan gỗ khoan lỗ lên trên hạt Hoạn Tử.
Bỗng nhiên, bé nhớ lại những gì tiểu kim ngư nói tối qua, lập tức nhớ lại hình dáng của bốn chữ đó trong đầu.
May quá, bé chưa có quên.
“Thiên, địa, huyền, hoàng,” Trường An đọc ra từng chữ, Cẩu Đản nghe thấy liền sửng sốt.
Tống Tam Thuận nghe hiểu, bởi vì mấy năm trước, anh và anh trai thường xuyên nghe Tống Kế Tổ đọc.
Khi đó ngày nào cũng nghe Tống Kế Tổ đọc sách, bất tri bất giác học thuộc toàn bộ Thiên Tự Văn, nhưng cha anh lại không cho hai anh em đến trường tư thục học, còn nói để Tống Kế Tổ dạy cho hai người bọn họ là được rồi.
Nhưng có một người mẹ kế như vậy, Tống Kế Tổ làm sao có thể dạy bọn họ học đọc sách được.
"Trường An học được từ ai thế?" Tống Tam Thuận mỉm cười hỏi.
Trường An nhét miếng màn thầu vào miệng, mập mờ nói: “Tiểu, tiểu ngư ngư.”
Tống Tam Thuận nghe không hiểu lời cháu gái nói, cho rằng là do đứa trẻ nào đó trong thôn dạy, anh thở dài, sờ đầu cháu gái: “Đợi khi cháu lớn rồi, thúc thúc sẽ mời người đến dạy chữ cho cháu.”
Anh nói mời người, đương nhiên không phải là mời tiên sinh, mà là nhờ một đứa trẻ biết chữ ở trong thôn thỉnh thoảng đến dạy cho Trường An.
Trường An chớp mắt nói: "Ngư ngư dạy, dạy Trường An."
Tống Tam Thuận không nhịn được hỏi: "Ngư ngư là ai?"
Trường An suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Chính, chính là ngư ngư."
Thấy thúc thúc vẫn không hiểu, lại nói thêm một câu: “Tiểu, tiểu ngư ngư trong mơ.”
Tống Lão Lục bên cạnh hiểu ra, cười nói: "Trường An muốn nói là nằm mơ thấy có người dạy cháu đọc sách có đúng không?”
Đôi mắt của Trường An sáng lên, gật đầu liên tục.
Tống Tam Thuận cười khổ, cúi đầu tiếp tục khoan lỗ.
Cháu gái còn quá nhỏ, nói còn không rõ, bản thân lại thật sự nghĩ rằng có người đã dạy cô bé đọc, hầy.
Có lẽ bé đã học vẹt được một vài chữ từ chỗ mấy đứa trẻ, giống như biết hát mấy bài đồng dao mà không cần thầy dạy vậy.
Trường An ăn xong liền đi theo Cẩu Đản chạy ra ngoài chơi.
Mặt trời hôm nay chiếu sáng rực rỡ và vô cùng ấm áp.
Hai đứa trẻ chơi dưới gốc cây hồng già ngoài sân, nằm bò dưới đất chơi bắn hạt hạnh*.
*Một trò chơi của trẻ em thời xưa.
Cẩu Đản vừa chơi vừa lẩm bẩm: “Giáp đại đạn, Ất tiểu liền, Bính giữ được, đinh thắng tiền.”
Trường An cũng học theo, nói hết một câu cũng không nói lắp.
Hai đứa trẻ chơi được một lúc thì đột nhiên Tống Bát Tề chắp tay sau lưng đi vào, theo sau là cháu trai Tống Thừa Nghiệp.
Tống Thừa Nghiệp chó cậy thế chủ lao tới chỗ Trường An, hai tay chống nạnh nói: "Ta cũng muốn chơi!"
“Không chơi với ngươi.” Cẩu Đản thu hết hạt hạnh lại, kéo Trường An chạy tới bên cạnh.
Tống thừa nghiệp ỷ vào tổ phụ cũng ở, vẫn cứ đi theo, hung tợn nói: “Không cho ta chơi cùng thì đừng mơ được đi chơi!”
“Cũng, cũng không chơi với ngươi!” Trường An cũng rất quật cường, tay nhỏ nắm thành quyền.
Tống Thừa Nghiệp nghe vậy vô cùng tức giận, một tay đẩy ngã Trường An.
Đúng lúc này, Hoa Hoa không biết từ đâu lao ra, tứ chi nhảy lên, đá thật mạnh vào Tống Thừa Nghiệp, khiến cậu ta ngã xuống đất.
Tống Thừa Nghiệp nhìn thấy Hoa Hoa cong lưng, nhe răng ra grừ grừ đe dọa thì sợ hãi, như thể nó sẽ tấn công mình bất cứ lúc nào vậy.
Tống Thừa Nghiệp sợ đến mức lăn lộn bò ra khỏi sân.
Cậu ta cũng không dám cáo trạng với tổ phụ, bởi vì là bản thân ra tay trước, sợ khi quay về tổ phụ sẽ dạy dỗ cậu ta một trận nửa sống nửa chết.
Hoa Hoa nhìn thấy tiểu tử xấu đã bỏ chạy, lông trên người cũng không dựng lên nữa.
Nó dùng đầu khẽ cọ cọ vào tiểu chủ nhân, còn dùng đuôi quét sạch bụi bẩn trên người tiểu chủ nhân, như muốn nói: Đừng sợ, mèo ta sẽ bảo vệ ngươi.
Trường An ôm lấy Hoa Hoa, áp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé vào người nó, lắp bắp nói: “Đợi, đợi thời tiết ấm lên, bắt, bắt châu chấu cho ngươi ăn!”
Trong cổ họng Hoa Hoa phát ra tiếng gừ gừ, hiển nhiên rất hài lòng.
Cẩu Đản thấy Hoa Hoa còn biết bảo vệ chủ nhân, lập tức ghen tị nói: "Sau này ta cũng sẽ nuôi một con mèo lớn, giống như Hoa Hoa vậy."
Hoa Hoa kiêu ngạo liếc cậu một cái, quay mông về phía cậu.
Tống Bát Tề đi đến hành lang thoáng nhìn thấy Tống Thừa Nghiệp đẩy Trường An xuống đất, không nói gì cả.
Nhưng khi nhìn thấy con mèo lớn đá cháu trai mình ngã xuống đất, ông ta không khỏi cau mày.
Quay đầu lại nhìn Trường An đang nằm trên đất trên người đầy bụi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Quay lại thấy con trai tôi đang mải mê với đống hạt Hoạn Tử, lông mày càng nhíu chặt hơn.
"Tam Thuận, con làm mấy cái này làm gì?" Tống Bát Tề thấp giọng hỏi.
Tống Tam Thuận thấy cha tới, cũng không đứng dậy, trầm giọng nói: "Làm để bán lấy tiền.”
"Làm mấy cái này thì có thể bán bao nhiêu tiền chứ? Ta thấy ngươi cả ngày không làm chính sự, chỉ biết nằm mơ giữa ban ngày." Tống Bát Tề quát lên, “Nhà chúng ta từ đời này sang đời khác nhiều thế hệ đều làm nông, trước giờ chưa có ai kiếm tiền bằng mấy thứ oa môn tà đạo này, vứt mấy thứ này đi nhanh lên! Đừng có để người ta cười vào mặt.”
Tống Lão Lục dừng tay, lập tức nói: “Tôi nói này Bát Tề thúc, ai nói với thúc là bọn ta oa môn tà đạo? Tôi và Tam Thuận ở nhà làm việc đàng hoàng, sao lại thành không làm chính sự rồi?”
Tống Bát Tề ghét nhất là người hàng xóm này, lạnh lùng nói: "Ta dạy dỗ con trai, liên quan gì đến cậu?”
“Sao lại không liên quan đến tôi? Việc này là tôi và Tam Thuận cùng nhau làm, thúc không thích thừ cứ mặc kệ, việc gì mà phải bảo bọn tôi vứt đi?”
“Ngươi!” Tống Bát Tề hầm hừ tức giận đá một cước vào rổ Hoạn Tử, “Các ngươi muốn dựa vào cái này để phát tài? Làm một thứ không ăn được cũng chẳng uống được, còn không phải làm trò cười cho người ta à?”
Ông ta lại chỉ tay vào Tống Tam Thuận: “Ngày mai cữu cữu của ngươi đi đốn cây, ngươi và Kế Tổ đi giúp, cái khác không nói, đi rồi còn được ăn bữa cơm, cũng tiết kiệm được cho nhà ngươi một phần ăn.”
Tống Tam Thuận nghe thấy vậy cả người lập tức khó chịu, không nhịn được nói: “Cha, con trai của cha còn chưa đến mức phải đến nhà người ta xin ăn, người cữu cữu kia chẳng qua là cữu cữu của Tống Kế Tổ, liên quan gì đến tôi?"
Anh còn chưa nói ra, cữu cữu của mình đã chết từ lâu rồi, đến cả biểu ca cũng đi đến nơi khác mưu sinh, nhà ngoại của sinh mẫu anh, đã sớm mất liên lạc từ mấy năm trước rồi.
“Súc sinh nhà ngươi!” Tống Bát Tề lao tới định đánh con trai, không ngờ lần này con trai ông ta lại không ngoan ngoãn chịu trận, đứng dậy nắm lấy cổ tay ông ta.
Tống Tam Thuận hất tay cha ra, lạnh lùng nói: "Cha, con trai còn có việc phải làm, không có thời gian nói chuyện với cha, nếu cha rảnh quá không có việc gì làm, thì về nhà ngủ đi.”
Tống Bá Kỳ tức giận đến nỗi nhảy cẫng lên vẫn muốn đánh con trai mình nhưng bị Tống Lão Lục ngăn lại.
"Bát Tề thúc, cẩn thận dưới chân, đừng để bị ngã." Tống Lão Lục đứng giữa hai cha con, vội vàng di chuyển giỏ và dụng cụ dưới chân, tránh cho Tống Bát Tề vấp ngã.
Tống Bát Tề mắng chửi một hồi, tức giận đùng đùng nói: "Ta mặc kệ ngươi bận việc gì, ngày mai ngươi nhất định phải đi giúp cữu cữu chặt cây!"
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Đi được nửa đường ông ta quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Tống Tam Thuận! Nếu ngươi dám không nghe lời, vậy thì các ngươi cút ra khỏi căn nhà này đi! Từ nay trở đi, ta sẽ coi như không có đứa con trai là ngươi!"
____ ____ ____