Chương 27: Nhận biết chữ

Sắc trời nhanh chóng tối đen, đường đi bên ngoài ngày càng mờ mịt.

Trông mòn con mắt, vợ chồng Tống Lão Lục cuối cùng cũng mang theo chiếc thùng rỗng trở về.

Đặt thùng xuống, Tiền tẩu nói với Ngô thị: “Ta thấy lão bà đó chính là đang chơi đùa người khác, lu nước của nhà bà ta rõ ràng còn những một nửa, sao lại kêu không có nước uống chứ?"

Ngô thị sửng sốt, cảm ơn Tiền tẩu: "Hôm nay thật sự đa tạ tẩu và đại ca, tối như vậy rồi còn phải thay ta đi gánh nước.”

“Đa tạ gì chứ. Sau này nếu Tam Thuận không có ở nhà, thì em cứ đóng cửa từ sớm đi, không thôi bên đó lại chạy qua bảo muội làm này làm nọ.”

Hai vợ chồng Tiền tẩu đi ra khỏi nhà, quay đầu vẫy tay với Ngô thị: “Mau đóng cửa lại đi, ngày mai chúng ta qua đây học cách làm chuỗi hạt.”

“Ừm.” Ngô thị đợi vợ chồng Tiền tẩu về liền nhanh chóng đóng cửa nhà lại.

nàng cau mày suy nghĩ một lúc, nghĩ không ra tại sao mẹ kế chồng lại bảo nàng đi lấy nước vào lúc này.

Đợi khi chồng về, nàng sẽ nói chuyện này cho chồng nghe.

Nàng đặt Trường An lên giường, để bát đũa đã ăn xong trên bàn vào giỏ, lại đổ một ít cháo vào bát thức ăn cho mèo, sau đó lấy nước để nàng và Trường An rửa mặt rửa chân.

Đang nằm trên giường vỗ vỗ Trường An dỗ bé đi ngủ, nàng đột nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.

"Tú Anh, mở cửa, là ta."

Ngô thị nghe vậy thì vô cùng kinh hỉ, vội vàng xuống giường đi mở cửa.

Tống Tam Thuận người đầy bụi bước vào nhà, mang theo hơi lạnh từ ngoài vào.

"Sao bây giờ mới về? Đã ăn gì chưa?" Ngô thị vội vàng dỡ chiếc sọt trên lưng chồng xuống.

Tống Tam Thuận: “Chưa.”

“Vẫn còn cháo, ta hâm nóng cho chàng ăn.” Ngô thị lấy hai cái màn thầu ở trong giỏ ra, vừa nhóm lửa hâm nóng cháo trong nồi, vừa mang màn thầu qua để nướng.

“Tiểu đệ ta thế nào rồi?” Ánh lửa lập lòe từ bếp lò chiếu vào khuôn mặt của Ngô thị.

Tống Tam Thuận múc nước trong lu nước ra rửa tay rửa mặt: “Trọng Lâu đã đỡ hơn nhiều rồi, hôm nay bọn ta đưa nó đến trấn Thiết Ngưu xem bệnh, lang trung nói không có vấn đề gì lớn, chỉ cần về nhà điều dưỡng cho tốt là được.”

"Thế sao chàng về muộn thế?” Ngô thị lật bánh lại tiếp tục nướng.

Tống Tam Thuận lấy khăn lau mặt: “Hôm nay lúc về bắt gặp hai con hươu, ta và nhạc phụ bắt rồi lại đem ra chợ bán, nhân tiện cũng mua một ít đồ cho Trọng Lâu bồi bổ cơ thể, cho nên tôi mới về muộn."

"À! Khéo thật đấy." Ngô thị mỉm cười lấy màn thầu nướng đưa cho chồng mình. "Còn nóng đấy mau ăn đi."

Tống Tam Thuận cắn một miếng, quay lại hỏi: “Trường An đâu?”

“Ngủ rồi, vừa nãy mới khóc một trận.” Ngô thị tắt bếp, bưng cháo cho đưa cho chồng.

Tống Tam Thuận ăn một miếng cháo rồi hỏi: "Lại đánh nhau với ai à? Đang yên đang lành sao lại khóc?"

Sau đó Ngô thị kể lại chuyện mẹ kế chồng đến gọi nàng đi gánh nước.

“Cũng không biết bà ta có ý gì, lu nước trong nhà rõ ràng là vẫn còn nước vậy mà tối đêm còn bảo ta đi gánh nước, nói là cha muốn uống trà.”

Tống Tam Thuận im lặng một lúc rồi nói: "Sau này nếu mà ta còn đến đây bảo nàng làm việc, thì cứ mặc kệ, đừng để ý đến bà ta.”

“Ừm.” Ngô thị gật đầu.

Tống Tam Thuận ăn cháo xong, lại nhìn giỏ đựng hạt Hoạn Tử bên cạnh, nói: “Ngày mai không có việc gì làm, ta đi mua một cái khoan gỗ về để khoan lỗ, dù sao thì cứ mượn của người ta mãi cũng không được.”

"Ngày mai Tiền tẩu cũng qua đây làm, chàng mua hai cái đi.”

Ngô thị gắp thêm thức ăn cho chồng, nói: “Chàng và Tống Lục ca ở nhà khoan lỗ, còn ta và Tiền tẩu sẽ lên núi hái thêm dương xỉ, về nhà chần qua nước sôi là có thể để được một thời gian, ta muốn hái thêm một ít mang về.”

Tống Tam Thuận nói: “Được.”

Hiện tại đang là ngày ba tháng tám, trong nhà cũng không có nhiều lương thực, hạt giống rau vẫn chưa reo xuống, rau để ăn trong nhà hoàn toàn đều dựa vào nguồn rau rừng.

Nhưng rau rừng tươi non xanh mởn mọc lên vào đầu xuân ăn cũng không hết mà cũng không thể để được lâu, chỉ có dương xỉ và địa bì mới có thể để được lâu.

Có điều, do đầu năm có tuyết rơi nhẹ, đến bây giờ trời vẫn chưa có mưa, địa bì mọc năm ngoái đều bị khô héo rất khó kiếm, nên bây giờ chỉ còn lại một ít dương sỉ mà thôi.

Hai vợ chồng trò chuyện một lúc rồi lên giường nghỉ ngơi.

Lúc này Trường An đã ngủ say, lại còn đang nằm mơ, mơ thấy mình đang ngồi xổm bên bờ hồ bắt chước tiếng gà trống gáy cho các bạn cá vàng nhỏ nghe.

Tiểu kim ngư nghe bé con bắt chước tiếng gà gáy sống động như vậy, không nhịn được cười, cười mãi mà không ngừng được.

Một trận thủy châu bắn qua đây, Trường An híp mắt cười.

Lần này có rất nhiều tiểu châu châu, bé dẩu mông liều mạng nhặt châu châu trên mặt đất.

Đột nhiên nghe thấy tiểu kim ngư màu kim thở dài, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: “Trường An, bọn ta không bảo ngươi học gà gáy, là bảo ngươi học đọc sách và làm việc. Chỉ cần ngươi học được nhiều kiến

thức và kỹ năng, sau này ngươi sẽ có thể làm được việc mà mình muốn làm, cứu người mà ngươi muốn cứu."

Trường An dừng tay, cau mày: "Nhưng thẩm thẩm nói ta là con gái, tổ phụ sẽ không cho ta đọc sách đâu."

Tiểu ngư màu kim trầm mặc một lúc, sau đó vẫy tay ném một cuốn sách ra: “ Nếu là như vậy, ta sẽ dạy ngươi nhận biết chữ."

Trường An mở to mắt sửng sốt nhìn cuốn sách trước mặt.

Cuốn sách này rất lớn, các trang sách tự động lật mở, bên trong còn có đủ loại hình vẽ rất đẹp.

Trường An quên cả nhặt tiểu châu châu, nằm sấp dưới đất xem những hình vẽ trong sách.

Đẹp quá, có những người nhỏ bé, có hoa có chim có núi, mây trắng trên bầu trời, còn có vẽ cả bướm và ong.

Hử? Con ong này thế mà lại di chuyển rồi, bay từ bông hoa này sang bông hoa khác.

Trường An kinh ngạc, vươn bàn tay nhỏ bé ra muốn nhéo con bướm, kết quả là con bướm bay đi và biến mất, không còn nhìn thấy trong sách nữa.

“Đừng chơi nữa, trước tiên ta dạy ngươi nhận biết chữ.” Đuôi của tiểu kim ngư đập vào mặt nước, làm cho nước bắn tung tóe.

Trường An lập tức tỉnh táo lại, chớp mắt nhìn tiểu kim ngư.

“Lật sách đến trang đầu tiên, đọc theo ta: Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.” Tiểu kim ngư nghiêm nghị đọc.

Trường An bị dọa, chỉ đành đọc theo.

Mỗi lần bé đọc một chữ, chữ trong sách dường như trở nên sống động mà nhảy lên.

Trường An càng kinh ngạc hơn, dùng đôi tay nhỏ bé của mình cố gắng ấn chữ đó xuống.

Tiểu kim ngư lại vỗ vỗ cái đuôi, nghiêm túc nói: "Hôm nay ta chỉ dạy ngươi bốn chữ, nếu ngươi không học được thì sau này đừng đến gặp bọn ta nữa."

Trường An rùng mình, lập tức ngồi thẳng dậy, đôi mắt to tròn nhìn chăm chú bốn chữ được phóng to trong cuốn sách.

“Đọc cùng ta: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.” Tiểu kim ngư hóa thân thành sư phụ dạy học, vỗ nhẹ cái đuôi và đọc to từng chữ.

Trường An lập tức đọc: "Thiên, địa, huyền, hoàng."

"Nhớ rõ mấy chữ này, lần sau ta sẽ kiểm tra." Sau khi tiểu kim ngư nói xong liền biến mất trong nước.

Cũng may những chữ trong cuốn sách này có thể tự phát ra tiếng, mỗi khi Trường An quên cách đọc, chọc chọc vào chữ đó, nó sẽ tự mình phát ra tiếng nhắc nhở bé, rất thần kì.

Không biết qua bao lâu, Trường An bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng cuốn sách cũng gấp lại.

Trường An lo lắng bản thân sẽ quên mất mấy chữ này, lần sau sẽ không được gặp tiểu kim ngữ nữa, lập tức kéo căng da mắt nhặt hết tiểu châu châu trên mặt đất lên.

Cho đến khi mầm non nhỏ trong lòng bàn tay lại biến thành năm chiếc lá, Trường An cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà ngủ gục trên mặt đất.

Đợi khi bé tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao rồi.

Cẩu Đản đang ở trên đầu giường nhìn bé, dùng tay véo cái mũi nhỏ của bé, lẩm bẩm: "Bé con bé con, đi ngủ đi ngủ, một lão đạo sĩ từ núi Nam xuống, trên đầu đội một chiếc mũ rơm, trên người mặc áo khoác màu xanh lam.”

____ ____ ____