Chương 29: Không phải chuyện tốt

Đây là lần thứ hai Tống Tam Thuận nghe được cha đuổi mình đi, trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng.

Anh nắm chặt tay, âm thầm hạ quyết tâm, đợi khi tiết kiệm đủ tiền thì sẽ lập tức rời khỏi đây.

"Tam Thuận, lời nói cha đệ nói trong lúc tức giận, đừng coi là thật." Tống Lão Lục thấy Tam Thuận khó chịu, vỗ vỗ vai anh nói: "Chúng ta nhanh chóng khoan lỗ đi, ngày kia trấn Thiết Ngưu họp chợ, chúng ta cùng nhau đi bán.”

Tống Tam Thuận gật đầu, ngồi xuống tiếp tục làm việc.

Trường An lẳng lặng chui vào, ôm lấy chân thúc thúc, ngẩng cổ nói: "Thúc, thúc thúc, Trường, Trường An biết gáy như gà."

Nói rồi, cô bé kêu ò ó o, giọng trẻ con non nớt sống động như thật.

Không chỉ có Tống Tam Thuận cười, Tống Lão Lục cũng cười không ngừng: “Đứa nhỏ này thật là biết pha trò mà.”

Trường An thấy thúc thúc cười, cũng cười theo, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ cánh tay của thúc thúc, nghiêm túc nói: “Thúc, thúc thúc, tổ, tổ phụ xấu xa, chúng ta đừng để ý, Trường, Trường An thích thúc thúc, cũng thích thẩm thẩm.”

Tống Tam Thuận thiếu chút nữa là không cầm được nước mắt, anh hít một hơi thật sâu, sờ đầu cô cháu gái nhỏ, khẽ thở dài: “Trường An ngoan, ra ngoài chơi đi.”

Trường An gật đầu rồi nhấc đôi chân ngắn chạy ra ngoài.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, tống bát tề đã chạy tới, đập cửa sổ nhà con trai, hét lên: “Dậy đi! Theo đại ca ngươi đến nhà Cữu Cữu!”

Ngô thị bị bừng tỉnh, thấy chồng đã rời giường mặc quần áo đi giày, không khỏi oán giận nói: “Không thể không đi sao?”

Trong nhà còn có thật nhiều Hoạn Tử chưa khoan lỗ, cha chồng cũng không biết là có ý gì, nhất định phải bắt Tam Thuận đi đến chỗ cữu cữu của Tống Kế Tổ, cũng chính là em trai của mẹ kế chồng để chặt cây.

Tống Tam Thuận mặc xong áo khoác, thấp giọng nói: “Ta sẽ về sớm, nàng ở nhà chăm Trường An, đừng đi đâu cả.”

Ngô thị ậm ừ một tiếng, trong lòng rất không muốn để trượng phu cùng với Tống Kế Tổ đi ra ngoài, nhưng bản thân lại không thể trở mặt với cha mẹ chồng được, đành phải thấp giọng dặn dò: “Chàng nhớ cẩn thận với Tống Kế Tổ đấy, ta, ta cứ cảm thấy hắn không có ý tốt đâu.”

“Ta biết.” Tống Tam Thuận đi giày xong, lại buộc chặt xà cạp, ở bên hông treo một con dao đốn củi.

Nếu đã là đi chặt cây, bản thân đương nhiên phải mang theo dao đốn củi, không chỉ có có thể chặt cây, còn có thể phòng thân.

Lần trước đánh mình Tống Kế Tổ, tính tình tên đó có thù tất báo, Tống Tam Thuận không thể không đề phòng.

Hơn nữa một nhà cữu cữu của Tống Kế Tổ đều không phải là người tốt, nói không chừng bọn họ vì trút giận Tống kế tổ mà tính kế với mình cũng nên.

Nhưng lần này cha quá thúc bách, bản thân anh cũng không biết bọn họ thật sự muốn anh giúp đỡ chặt cây, hay là còn có mục đích nào khác.

Tống Tam Thuận nghĩ, dù sao thì cha ruột vẫn còn đây, nhà Tống kế tổ có tính kế mình như thế nào, cũng không đến mức muốn mạng của mình đâu nhỉ?

“Sao còn chưa dậy hả? Đã là lúc nào rồi?” Tống Bát Tề vẫn ở bên ngoài kêu to: “Đại ca Ngươi chờ ngươi đã nửa ngày rồi đấy, còn không nhanh chân lên!”

“Được rồi, đã dậy rồi đây.”

Tống Tam Thuận trả lời một câu, đi đến lu múc nước rửa mặt.

Ngô thị cũng rời giường, đem hai chiếc màn thầu còn sót lại trong l*иg, chuẩn bị đi hâm nóng, thì bị Tống Tam Thuận ngăn lại.

“Không cần làm đâu.” Tống tam thuận cất màn thầu vào trong ngực, lại rót một ít nước vào ống trúc, nói: “Nàng quay vào ngủ đi, khi nào trời sáng rồi hãy ra ngoài.”

Ngô thị đáp lại một tiếng, lo lắng mà nhìn về phía trượng phu mình: “Chàng nhất định phải cẩn thận đấy, đi đường đừng có đi phía trước Tống Kế Tổ.”

“Ta biết rồi.” Tống Tam Thuận đeo ống trúc trên người, mở cửa đi ra ngoài.

Vẻ mặt cha âm u đứng ở ngoài cửa, ông ta tức giận trừng mắt anh một cái, xoay người bước đi.

Tống Tam Thuận đi theo phía sau cha, chỉ chốc lát đã đi đến nhà mới.

Trong nhà mới đèn đuốc sáng trưng, tiểu Triệu thị đang đem trứng gà nhét vào túi của chồng.

Trông thấy Tống Tam Thuận đi tới, tiểu Triệu thị cười cười: “Tam đệ, trong nhà mới vừa nấu cháo, có muốn ăn chút không?”

Tống Tam Thuận không khách khí đi vào phòng bếp múc một bát cháo lớn.

Toàn bộ số lúa đều do bản thân anh trồng. Lúc ra riêng, cha chỉ đưa cho 5 đấu lúa và 5 đấu lúa mì, cộng lại chưa tới 200 cân.

*1 cân bên Trung = 1/2kg.

Hai vợ chồng anh muốn dựa từng đó lương thực chống cự qua năm sáu tháng, cho nên phải thắt lưng buộc bụng không dám ăn.

Bây giờ ấy à, anh cứ mặt dàu ở nhà cha chiếm chút tiện nghi cái đã, ăn no trước rồi nói sau.

Tiểu Triệu thị không ngờ Tam thúc lại tự mình đi lấy chao, sửng sốt một hồi, lại đau lòng nhìn vào trong nồi cháo.

Nồi cháo này vừa đặc vừa thơm, nhà mình còn chưa ăn, vậy mà đã bị Tam thúc ăn mất một nửa rồi.

Nàng ta lén liến nhìn Tống Tam Thuận một cái, nhanh chóng múc một bát đưa cho trượng phu: "Nhanh ăn đi."

Tống Kế Tổ vẻ mặt khinh thường mà liếc mắt người đệ đệ rẻ tiền của mình, cười lạnh một tiếng, ngồi xuống bên cạnh ăn.

Hai người ăn xong vác sọt đi ra ngoài.

Nào biết Tống Kế Tổ cũng không muốn đi phía trước, cứ muốn đi ở phía sau Tống Tam Thuận.

Cứ như vậy, tốc độ chân của hai người dần chuyển sang tản bộ nhàn nhã.

Trên đường đi gặp được thôn dân dậy sớm chào hỏi: “Này, Tam Thuận, đi leo núi với đại ca đấy à?”

Tống Tam Thuận ăn ngay nói thật: “Đến giúp nhà cữu cữu của đại ca chặt cây.”

“Nhà đó chuẩn bị chặt bao nhiêu cây thế? Phải gọi cả hai huynh đệ các cậu về cơ à?”

Triều đình cấm bách tính chặt cây bừa bãi, thỉnh thoảng chặt đi vài cây còn phải chồng lại, nếu không sẽ bị phạt nặng.

Nhà nương của bà Triệu này cũng không phải nhiều tiền gì cho cam, trong nhà thì có được mấy cái cây mà cần phải gọi cả hai đứa cháu trở về?

Tống Tam Thuận: “Không rõ nữa.”

Cha bảo đi thì đi thôi, anh lại muốn xem thử rốt cuộc một nhà Tống Kế Tổ muốn làm gì.

Tống Kế Tổ không đáp lại thôn dân, không buồn hé răng đi về phía trước.

Từ nhỏ hắn ta đã bị đám trẻ của thôn Tống gia bài xích, còn thường xuyên bị người ta mắng là con ghẻ, cho nên hắn không thích thôn dân của thôn Tống gia, càng không muốn nói chuyện với bọn họ.

Có điều, hắn ở bên nhà cữu cữu thực sự rất có mặt mũi, cả nhà cữu cữu đều rất chiều chuộng hắn, đến cả người của thôn Triệu gia cũng nịnh hót hắn, nguyên nhân đương nhiên chính là vì bản thân có tiền hơn so với bọn họ.

Cho nên lần này hắn muốn đưa Tống Tam Thuận qua là để dạy cho hắn một bài học, tốt nhất là đánh hắn gãy một chân, cho cả nhà hắn đi chết hết.

Còn con kĩ nữ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt kia, chỉ cần Tống Tam Thuận không còn nữa, thì cô ta chính là miếng thịt trên thớt.

Thôn Triệu gia cách thôn Tống gia ước chừng bốn năm dặm, ở gần chợ quê.

Trong thôn cũng chỉ còn lại một hộ họ Triệu chính là nhà đệ đệ Triệu Lộc của bà Triệu, còn lại hoặc là chết vào mấy năm trước trong chiến loạn hoặc ôn dịch, hoặc là đã dời đi.

Mặc dù bây giờ thôn Triệu gia vẫn còn giữ nguyên tên, nhưng họ của thôn dân đã là hỗn tạp đủ các loại rồi, đều là những người tị nạn định cư.

Vì thế người trong thôn cũng rất tạp nham, mấy chuyện như hãm hại lừa gạt trộm cắp thỉnh thoảng vẫn xảy ra.

Tống Tam Thuận cùng Tống Kế Tổ đi vào nhà cữu cữu, liền thấy Triệu Lộc vẻ mặt tươi cười đi ra.

Khi nhìn thấy Tống Tam Thuận, khuôn mặt già lập tức trầm xuống.

Nhưng nghĩ đến chuyện phía sau, Triệu Lộc cũng không có lập tức làm cho Tống Tam Thuận khó chịu mà mỉm cười chào hỏi, sau đó sai cậu con trai mười tám tuổi Triệu Toàn đưa hai huynh đệ ra sau núi.

Tống Tam Thuận cũng không có ngốc, nhìn ra được Triệu Lộc không có ý tốt, lập tức cảnh giác, trong lòng nghĩ có nên rời đi bây giờ hay không.

Những lỡ như bọn họ không có ác ý thì sao? Hành vi của bản thân chẳng phải sẽ rất nực cười ư?

Nghĩ một hồi, Tống Tam Thuận quyết định đi xem trước rồi nói sau, trước mắt mọi người, bọn họ chắc là cũng không dám làm ra việc gì đe dọa đến tính mạng người khác đâu.

____ ____ ____