Chương 18: Muốn nhìn anh lần cuối trước khi rời đi

Tô Đường ôm đầu gối khăng khăng ngồi chờ từ trưa tới tối chứ không chịu bỏ đi.

Lâm Trình Viễn nói rằng nếu còn bám lấy hắn nữa thì hắn sẽ bắt cậu vào đồn cảnh sát, Tô Đường không tin chuyện đó, cậu vẫn còn ôm một chút niềm tin rằng Lâm Trình Viễn sẽ không đối xử với cậu như vậy, trước kia hắn đối xử tốt với cậu như thế thì sau này hắn vẫn sẽ đối xử như vậy với cậu.

Nhưng trong lòng Tô Đường vẫn hơi lo sợ, cậu không muốn bị bắt vào đồn cảnh sát, nếu như bị cảnh sát tóm được thì cô của cậu cũng sẽ biết chuyện, đến lúc đó cậu và bảo bảo cũng xong luôn.

Cậu có bị đánh thì cũng không sao, nhưng bảo bảo còn nhỏ như vậy không thể bị đánh được, nếu bị đánh thì bảo bảo sẽ không còn nữa.

Tô Đường nghĩ tới điều đó là sợ run cả người lên, trong lòng cậu vừa thấy lạnh lẽo vừa thấy hoảng sợ, cậu muốn quay về nhà nhưng lại lo mình vừa mới mở cửa ra là sẽ thấy hai cảnh sát tới còng tay cậu rồi kéo cậu rời xa khỏi Lâm Trình Viễn.

Cậu sợ.

Nếu như Lâm Trình Viễn không còn cần cậu thì cậu sẽ không bám lấy hắn nữa, cậu mà sẽ tự rời đi, sẽ tự tìm nơi khác để ngủ, cũng không ngủ ở thềm trước cửa nhà Lâm Trình Viễn nữa. Tô Đường biết cho dù cậu có ngủ ở cửa nhà thêm mấy ngày nữa thì Lâm Trình Viễn cũng không cho cậu vào nhà.

Tô Đường muốn chờ ở đây thêm chút nữa, cậu muốn nhìn Lâm Trình Viễn từ xa thêm lần cuối cùng, trước đó suốt mấy tháng trời cậu đi tìm cũng không tìm được Lâm Trình Viễn, cậu sợ hắn xảy ra chuyện nên mỗi buổi tối khi đi ngủ đều luôn gặp ác mộng và mỗi lần tỉnh lại thì cậu đều bị dọa đến bật khóc, cho dù đôi lúc cậu cũng sẽ mơ thấy mình tìm được Lâm Trình Viễn nhưng khi Tô Đường tỉnh lại đều sẽ cảm thấy hết sức khó chịu.

Trời dần dần tối, rốt cuộc thời gian tan làm cũng tới, trên đường bắt đầu xuất hiện những dòng xe cộ đông đúc, đèn đường cũng được thắp sáng lên, thành phố về đêm lúc này cũng thể hiện ra sự hấp dẫn phồn hoa ban đêm của nó.

Bóng đèn trắng bên đường liên tiếp sáng lên, Tô Đường ngửa mặt lên ngốc nghếch nhìn những con côn trùng nhảy múa xung quanh ánh đèn, đợi tới khi cổ cậu mỏi nhừ mới cúi đầu rũ mi xuống, cậu tháo dây giày ra rồi lại cột thành hình nơ bướm lại, cậu lặp đi lặp lại cứ như chơi không biết mệt, cậu muốn để thời gian trôi qua nhanh hơn một chút.

Đồng hồ đã sớm qua tám giờ tối, nhân viên trong công ty cũng về hơn phân nửa rồi, Tô Đường ngồi cạnh bãi đậu xe nhìn từng chiếc xe lái đi nhưng chiếc nào cũng không có Lâm Trình Viễn.

Tô Đường đợi rất lâu mới nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy từ trong bãi đậu xe ra, cậu nhớ rõ bảng số xe của hắn, là xe của Lâm Trình Viễn, cậu lật đật đứng dậy từ trên ghế nhưng lại trơ mắt nhìn chiếc xe kia cứ thế lái tới trước mặt cậu rồi không hề có ý định dừng lại mà chạy ngang qua mất.

Tô Đường nhón chân lên nhìn Lâm Trình Viễn ngồi ở trong thông qua lớp kính xe, Lâm Trình Viễn không có dừng lại nói chuyện với cậu, ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn cậu lấy một cái mà đi luôn. Tô Đường nhìn thấy hắn xong rồi lại không biết phải làm gì, cậu không thể về nhà, Lâm Trình Viễn cũng không cần cậu nữa.

Tô Đường cô đơn đứng tại chỗ nhìn theo xe của Lâm Trình Viễn đi xa, cậu có chạy theo sau xe mấy bước nhưng khi thấy xe của hắn càng ngày càng xa thì đành mất hồn mất vía mà dừng lại, cậu không thể đuổi kịp xe của hắn được.

Một sự chua xót khó lòng diễn tả đột ngột tràn đầy trái tim của Tô Đường, giống như cậu vừa mới ăn phải một quả táo chưa chín vậy, chua tới mức khổ sở, chua tới mức làm dạ dày cậu co rút đau đớn, cậu đỡ lấy cái cây ven đường rồi từ từ hạ người xuống, cậu cảm thấy dạ dày của mình cứ như vừa bị người ta đấm hai phát vào vậy, cuối cùng cậu cũng không chịu được nữa mà nôn hết mọi thứ ra ngoài, cậu nôn cho tới tận khi chỉ còn lại nước chua trong dạ dày thì mới ngừng lại được.

Trận nôn mửa này của Tô Đường thật sự rất dữ dội, một tay cậu bám vào cái cây bên cạnh, một bên lại như muốn nôn hết toàn bộ những đau khổ đã chịu đựng suốt khoảng thời gian này ra bên ngoài, cậu cứ thế nôn cho tới khi cả người đều ướt đẫm mồ hôi, tay chân không còn sức lực mà run rẩy liên tục mới thôi.

Tô Đường cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, phản ứng lần này quá mức mãnh liệt nên gần như khiến cậu cảm thấy hít thở không thông, cậu chỉ còn sức dựa vào thân cây bên cạnh bãi nôn của mình mà nghỉ ngơi, đợi khi cậu hồi được chút sức lực thì mới bắt đầu đứng lên lại, những người đi đường xung quanh mỗi khi tới gần Tô Đường đều vội vàng lướt qua, ai cũng tỏ ra ghét bỏ bãi nôn của cậu làm cậu xấu hổ tới mức vừa lúng túng vừa sợ hãi, cậu sợ mình gây phiền phức làm người khác khó chịu vì từ trước tới nay cậu chưa từng gây phiền phức cho ai cả.

Cậu đi dọc theo đèn đường ra ngoài đường phố náo nhiệt bên kia, đi suốt một hồi mới tìm được một nơi bán báo cũ, chỗ đó giống như một trạm dừng chân nhỏ xíu nằm giữa lòng thành phố to lớn này, có một ông lão lớn tuổi đang ngồi trong đó.

Cách đó không xa có một cửa tiệm đang trang trí lại, những cửa hàng xung quanh chỗ nào cũng rất xinh đẹp, hương thơm và tiếng chuông gió bị gió cuốn bay ra ngoài cửa sổ, ngay cả những trang giấy báo và tạp trí trên sạp cũng có vẻ thơm mát sạch sẽ hơn.

Tô Đường giơ tay ra dấu với ông chủ rất lâu mới bỏ ra mười đồng để mua lại đống báo cũ, cậu cất tiền lẻ đi rồi từng bước quay về chỗ cũ, toàn bộ thân người trông hết sức lạc lõng. Lúc đi ngang qua một cửa tiệm thì cậu thấy có một cô gái nhỏ đang cầm theo mấy sợi dây bằng len, tiến tới một đôi nam nữ đang giận dỗi nhau: "Anh gì ơi, mua cho bạn gái mình một sợi đi, anh nhìn bạn gái anh đang giận dỗi kìa nên mua một sợi để dỗ cô ấy đi."

Bạn trai kia lúng ta lúng túng ho khan một cái: "Là bạn gái cũ, đã chia tay."

Cô gái không nói gì mà chỉ nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn bạn trai mình.

Cô gái nhỏ kia lại rất biết ăn nói: "Vậy thì anh càng phải mua! Mua cái này về thì người yêu anh chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý, cùng anh quay lại bên nhau."

Đôi tình nhân nhỏ này cãi nhau chỉ vì một chuyện vặt vãnh, trong lúc tức giận cô gái quá xúc động nên mới nói ra lời chia tay, người bạn trai cũng giận nên hùa theo chấp nhận, nhưng cậu ấy vẫn đưa cô gái về tận nhà, lúc đi trên đường cả hai đều đã tỉnh táo lại nhưng vì sĩ diện nên không ai muốn mở lời, hiện tại trùng hợp gặp một cô gái bán hàng ngăn lại.

Cậu con trai nhìn vẻ mặt của bạn gái thấy cô đã hơi chút dịu lại thì liền mở ví ra: "Vậy lấy một sợi đi, bao nhiêu tiền?"

Giọng nói của cô gái nhỏ hết sức chân thành: "Chỉ cần 299 đồng thôi, tiên sinh."

Chắc là do trong túi ngượng ngùng hoặc là vì cảm thấy giá tiền này khiến cậu ta không nỡ nên tốc độ lấy tiền của cậu cũng dần chậm lại, cậu ta do dự nhìn về phía bạn gái mình, khi thấy vẻ mặt của bạn gái lại sắp sửa u ám thì cậu lập tức lấy ra ba tờ tiền màu đỏ: "Không cần trả lại."

Cô gái nhận lấy đồ từ trong tay cô gái nhỏ kia, khuôn mặt cũng trở nên vui vẻ hơn một chút nhưng cô vẫn còn hơi giận bạn trai: "Cũng chỉ là một đồng, đã nghèo lại còn giả bộ hào phóng."

Cô gái nhỏ nhận được tiền thì cười tươi như hoa: "Anh nhìn xem bạn gái anh không phải đã hồi tâm chuyển ý rồi hay sao, đây chính là tác dụng của nó đó, bảo đảm sau khi anh và người yêu mình về lại với nhau sẽ càng thêm ngọt ngào, ừm, tới tận trăm năm."

Cô gái mỉm cười cùng bạn trai từ từ đi xa: "Chỉ là nói như vậy thôi chứ sao có thể linh nghiệm vậy được."

Tô Đường đứng xem bên cạnh lại ngơ ngẩn cả người, bước chân đang đi về trước của cậu cũng dừng lại, cậu cứ đứng ngẩn ra nhìn cô gái nhỏ dùng một sợi dây để giúp đôi tình nhân kia lại về bên nhau.

Cô gái nhỏ sau khi bán được một sợi lại tiếp tục tìm kiếm khách hàng mới, sau đó liền nhanh chóng nhìn thấy Tô Đường đang đứng bên cạnh. Cô đang định chạy tới nhưng khi thấy rõ Tô Đường thì bùm một cái liền đỏ mặt, cô điệu đà hỏi: "Tiểu ca ca, anh muốn mua không?"

Tô Đường vươn tay chỉ về phía đôi tình nhân đã đi rồi khua tay mua chân với cô gái, thấy đối phương không hiểu ý mình nên cậu chỉ đành lấy ra cuốn sổ nhỏ rồi nhanh chóng viết một câu: "Sợi dây kia có hiệu quả thật không?"

Cậu đưa tới trước mặt cô gái nhỏ rồi nhìn chằm chằm đợi đối phương trả lời.

Cô gái đứng bên đường bán một ngày mới nhìn thấy một tiểu ca ca xinh đẹp tới vậy, tuổi tác của cậu còn xêm xêm mình nhưng ai ngờ lại là một người tàn tật không thể nói, trong lòng cô gái có hơi thất vọng nhưng khi đối diện với ánh nhìn chăm chú của Tô Đường cô gái lại có thể nhìn thấy được ảnh ngược của mình bên trong mắt cậu, như là bị hàng ngàn ngôi sao lấp lánh vây lấy vậy.

Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều đỏ ửng hết lên, đáp: "Vâng, là thật ạ, anh nhìn xem cặp đôi lúc nãy không phải còn cãi nhau hay sao, mua xong liền hợp lại."

Trong lòng Tô Đường bắt đầu dấy lên hy vọng, cậu hơi cắn môi cuối đầu viết chữ, cô gái thấy thế liền tiến tới xem cậu viết gì rồi theo bản năng liền đọc lên: "Tôi muốn mua một sợi giống với bọn họ tặng cho người yêu của tôi, anh ấy tức giận nên đuổi tôi ra khỏi nhà rồi, tôi không còn nhà để về nữa."

Tay cầm bút của Tô Đường đột nhiên ngừng lại, cậu đỏ mặt gạch đi chữ người yêu của tôi mà thay bằng người tôi yêu, có lẽ vì sợ người khác thấy lạ nên lúc gạch bỏ lỗ tai của cậu cũng hồng thấu, xấu hổ tới mức run rẩy.

Cô gái nhỏ nghĩ rằng Tô Đường viết sai nên cũng không để ý nhiều, thấy Tô Đường vẫn còn đang viết thì cô ngừng không đọc nữa, trên mặt cô lúc này đã tràn đầy sự ghen tị chua xót đối với cái người được cậu nhắc tới này, bạn trai đẹp như vậy còn nỡ lòng đuổi đi.