Chương 8

Trên diễn đàn của trường đã đăng một bài viết mới, là hoạt động ngày hôm qua do hội học sinh sinh viên tổ chức, Hà Cẩn Khiêm chơi saxophone, người đệm đàn piano cho anh ấy là phó chủ tịch hội học sinh sinh viên hiện tại Khúc Như Thanh, thuộc khoa ngôn ngữ trung, cũng được xem là nhân vật có tiếng của trường.Lâm Mãn Mãn đọc được bài viết này, mới giây trước còn thốt lên người mình yêu đẹp trai, lại là người chơi saxophone chính của dàn giao hưởng Phái Thành, giây tiếp theo trên tiêu đề lại để bốn chữ to tướng là "Một cặp trời sinh", nói cái gì mà piano là nhạc cụ thích hợp nhất để đệm cho saxophone, cả hai đã nhiều lần hợp tác, quả thực là trai tài gái sắc.

Người viết tin mới này viết kiểu gì mà chả có cơ sở thế này?

Lâm Mãn Mãn tức giận gắp một con tôm trong nồi lẩu cay cho vào miệng, khí nóng của nồi lẩu bóc lên mờ mịt.

Người ta viết vậy cũng không phải là vớ vẩn, trong kỳ thi saxophone đều là piano làm nhạc đệm, nó thực sự là phù hợp nhất. Lưu Ngọc cũng gắp hai con tôm, cho Từ Nghiên Lương một con, nếu không đĩa tôm này sẽ bị một mình Lâm Mãn Mãn ăn sạch.

Phù hợp cái gì chứ, Hạ Cẩn Khiêm lại không thích cô ấy, phù hợp có ích lợi gì?

Làm sao cậu biết Hà Cẩn Khiêm không thích cô ấy? Hơn nữa, đối với một người như Hà

Dù sao hai người bọn họ cũng không có mập mờ, cho dù có, thì cũng là Khúc tiểu thư yêu đơn phương anh ấy thôi.

Từ Nghiên Lương nói:

Câu đó hay đấy, tớ cũng nghĩ đó chỉ là mong muốn đơn phương của Khúc tiểu thư thôi, nhưng người ta rất có năng lực nha, có thể nỗ lực cùng Hà hội trưởng .

Lâm Mãn Mãn hếch cằm về phía Lưu Ngọc.

Lưu Ngọc cố nhịn cười:

Này, sao cậu lại kiêu ngạo như vậy? Khúc tiểu thư không có cơ hội thì cậu liền có cơ hội sao?

Tại sao tớ lại không có cơ hội? Lâm Mãn Mãn muốn một bước lên cao.

Lại đây, lại đây, nói nghe thử nào.

Cậu nghĩ xem, trước hết nha, tớ cũng có thể chơi piano.

Lời vừa nói ra, Lưu Ngọc liền cười phá lên, hợp lại phản bác chính là cô ấy, nói thích hợp cũng là cô ấy.

Lâm Mãn Mãn, đó chỉ là kỹ năng gà mờ của cậu mà vượt qua bài kiểm tra cấp hai sao? Mà cậu thi cấp hai lúc mấy tuổi vậy? Không phải cậu nói bản nhạc mà cậu biết rõ nhất là hai con hổ sao?

Cấp hai thì có sao chứ?! Ít nhất tớ cũng có thể chơi được! Đến lúc đó, tớ sẽ chơi tốt hơn!" Lâm Mãn Mãn giật lấy miếng tôm cuối cùng trong bát Lưu Ngọc.

Sau đó, lại tiếp tục nói: "Thứ hai, Hà Cẩn Khiêm là học sinh ban 1, và tớ cũng học ban 1. Điều này có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là duyên phận."

...Cách ban 1 ba khóa, duyên phận thật mạnh mẽ.

Thứ ba, Hà Cẩn Khiêm thích uống sữa chua Calpis, tớ cũng thích uống sữa chua Calpis.

Từ Nghiên Lương giật nảy mình: "Đó là lý do tại sao hôm nay cậu đặt mười chai Calpis? Tôi gần như biến thành Calpis rồi."

Không phải,tớ làm sao biết Hà Cẩn Khiêm thích uống Calpis chứ?

Lâm Mãn Mãn cười đắc ý: "Cách đây không lâu tớ có gặp một học tỷ, cô ấy trà trộn giang hồ nhiều năm, đã sưu tầm một cuốn sách hướng dẫn về sở thích của Hà Cẩn Khiêm, nó tiêu tốn của tớ năm mươi đồng đại dương đấy."

Thứ này có thật hay không cậu cũng không biết mà lại dùng tiền mua hả?” Lưu Ngọc gõ vào đầu cô ấy một cái.

Tớ cảm thấy rất thật mà.

Lưu Ngọc liếc nhìn cô ấy.

Tớ nghe nói Hà Cẩn Khiêm không thích ăn cay, cậu ăn lẩu thì dầu ớt cay cực.

Cậu không hiểu gì cả? Như vậy bọn mình vừa lúc có thể ăn lẩu uyên ương rồi, âm dương hài hòa, bọn mình ăn lẩu mà cũng thật xứng đôi.

Lưu Ngọc và Từ Nghiên Lương muốn cười xỉu.

Vậy ngoài những thứ này, cậu còn có cơ hội nào để đánh bại Khúc tiểu thư nữa? Cô ấy là hoa khôi đấy.

Xét về ngoại hình, đương nhiên Khúc Như Thanh rất xinh đẹp. Lâm Mãn Mãn cũng được coi là ưu nhìn, thoạt nhìn không ấn tượng lắm, chỉ có thể được coi là ưa nhìn trong đám đông.

Lâm Mãn Mãn không nói nên lời, im lặng một lúc lâu, đỏ mặt nói: “Tớ có bộ ngực lớn nề!

Lưu Ngọc ngây ngươi trong giây lát, sau đó cười lớn, không hề giữ chút hình tượng.

Từ Nghiên Lương cũng cười, nhưng không lố như Lưu Ngọc.

Các cô gái đang tranh luận, thì Từ Nghiên Lương lại nghe thấy tiếng cười khúc khích từ bàn bên cạnh, hình như có nhiều hơn một người, cô nhíu mày, chẳng lẽ mình nghe lầm sao?

Lưu Ngọc cười đến nỗi không thở nổi: Có phải ý của cậu là muốn nói ngoài ngực còn có mông cong nữa đúng không?"

Vốn dĩ là vậy!

Cậu thật thô tục nha Lâm Mãn Mãn hahahhaa.

Lưu Ngọc không phản bác đặc điểm này của cô ấy, bởi vì Lâm Mãn Mãn mặc dù ngoại hình không hoàn hảo lắm, nhưng dáng người của cô ấy thì đáng kinh ngạc, trước sau nhô cao, eo thon và chân dài, ngực đầy đặn, mông cong.

Da thịt trên người cô ấy hoàn toàn phát triển đúng chỗ, xương quay xanh và lưng mảnh khảnh, tuy ngực to nhưng dáng người rất đẹp, cùng với tỷ lệ eo-hông hoàn hảo, cô ấy có dáng người được các chàng trai yêu thích và các cô gái ghen tị.

Lâm Mãn Mãn thấy chén gia vị sắp hết, tức giận đến quầy lấy gia vị.

Ngay khi Từ Nghiên Lương định nói điều gì đó, cô ấy đã rời đi.

Cậu muốn nói gì vậy Lương Lương?

Từ Nghiên Lương thì thầm vào tai Lưu Ngọc: "Tiểu Ngọc, vừa nãy lúc chúng ta nói chuyện, hình như tớ có nghe thấy tiếng cười của bàn bên cạnh, có phải người quen không nhỉ?