Chương 7

Đại học Phái Thành có trăm năm lịch sử vô cùng nổi tiếng, Lâm Mãn Mãn dưới sự giám sát ngày đêm của Lê Mộng Lan cuối cùng thi đại học được thành tích khá tốt, thành công đỗ vào trường đại học Phái Thành, mọi người trong nhà đều khen cô, đó là một năm mà mẹ cô cười nhiều nhất.

Hiệu trưởng đang nói trên sân khấu, Lâm Mãn Mãn mơ màng sắp ngủ, ngáp vài cái, hỏi bạn nữ bên cạnh, “Tiểu Ngọc, bao giờ mới kết thúc thế?”

Lưu Ngọc là bạn nữ mà cô vừa quen lúc vào ký túc xá, hai người học cùng ngành, giường cũng gần nhau nên rất nhanh đã thân.

Lưu Ngọc còn chưa kịp trả lời, đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay rung trời, đuổi mất cơn buồn ngủ của cô đi.

Một dáng người cao lớn đi lên sân khấu diễn thuyết, người ngồi dưới chụm năm chụm ba nói nhỏ, căn phòng vốn yên tĩnh nay trở nên rất náo nhiệt.

“Chào mọi người, tôi là Hà Cẩn Khiêm lớp 1 khóa 15 ngành Quản lý.”

Hắn mở bản thảo diễn thuyết ra, tay để trên bục, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Lâm Mãn Mãn ngồi ở mấy hàng phía trước nên nhìn rất rõ ràng, mắt cô sáng ngời, người này thật đẹp trai.

Thần sắc Hà Cẩn Khiêm lạnh nhạt, giọng nói thanh lãnh như trúc.

Bản thảo cũ mèm buồn ngủ được anh đọc vô cùng dễ nghe, Lâm Mãn Mãn nhìn nút trên cùng của áo sơ mi của anh, hoàn toàn không nghe được người khác đang nói gì, chỉ nhớ rõ ba chữ Hà Cẩn Khiêm.

Sau khi diễn thuyết xong, tiếng vỗ tay như sấm vang lên lần nữa.

“Tiểu Ngọc, đó là ai thế?”

“Cậu không nghe người ta nói mình là Chủ tịch hội học sinh à?”

Lâm Mãn Mãn chớp mắt, hóa ra là Chủ tịch hội học sinh.

Sau một tuần học quân sự, hai ngày nữa bọn họ sẽ chính thức đi học, trong khoảng thời gian này cũng nhờ học quân sự mà bạn học trong lớp thân thiết hơn không ít.

Lưu Ngọc học nhảy từ nhỏ, sau khi huấn luyện viên biết vẫn luôn xúi giục cô lên biểu diễn tài nghệ, Lưu Ngọc cũng không ngượng ngùng, lúc nhảy múa tóc dài bay bay, cực kỳ nổi bật.

Lưu Ngọc còn muốn kéo theo Lâm Mãn Mãn để nổi bật, biết Lâm Mãn Mãn đã từng học múa, sau khi dạy cô hai ngày ở ký túc xá liền kéo cô lên nhảy.

Lưu Ngọc cổ vũ rất nhiệt tình, còn cảm thấy rất tự hào.

Lúc này Lâm Mãn Mãn đang hát, đệm nhạc cho cô là một bạn nam ở lớp khác, tên Giang Sâm, cũng khá đẹp trai, cao, lúc đàn ghi ta càng có mị lực, Lâm Mãn Mãn hợp tác với cậu ta hai lần, nhưng không đẹp trai bằng Hà Cẩn Khiêm.

Đột nhiên trên sân thể dục có vài người tới, người đi đằng trước cô nhìn thấy rất rõ ràng.

Là người của hội học sinh.

Lâm Mãn Mãn suýt chút nữa cắn lưỡi, may cô kịp điều chỉnh tốt trạng thái, giọng hát ngọt ngào, mặc dù đang mặc quần áo quân sự nhưng cô vẫn nương theo gió vén tóc sau tai.

Vừa cầu nguyện anh không nhìn về phía mình vì lúc này hình tượng không tốt, nhưng cũng hy vọng anh có thể chú ý tới giọng hát của cô.

Dáng vẻ quái dị của Lâm Mãn Mãn khiến cho Lưu Ngọc cảm thấy bất ngờ, cô nhìn về phía sau liền thấy hội học sinh đưa đồ qua đây, lập tức hiểu ra.

Không biết có phải ảo giác của Lâm Mãn Mãn không, hình như Hà Cẩn Khiêm nhìn lướt qua bên này.

Sau đó cô thấy anh đi về phía mình, hai mắt Lâm Mãn Mãn trợn to.

Vừa đúng lúc hát xong, Giang Sâm đứng lên vẫy tay, “Anh Cẩn Khiêm.”

Lâm Mãn Mãn có chút kinh ngạc.

Anh gật đầu chào hỏi với huấn luyện viên, sau đó đưa túi đồ cho Giang Sâm, “Anh cậu cho.”

“Cảm ơn anh Cẩn Khiêm.”

Hà Cẩn Khiêm đứng cách cô không xa, cô có thể nghe rõ được giọng nói của anh, trái tim cô đập nhanh.

Rất cao, Lâm Mãn Mãn có lẽ chỉ cao tới ngực anh.

Đi theo Hà Cẩn Khiêm còn có ánh mắt của tất cả nữ sinh, Lâm Mãn Mãn cũng đứng ở phía này, nên mọi ánh mắt đều dồn về đây, lần đầu tiên Lâm Mãn Mãn được nhiều người chú ý như vậy.

Không dám động đậy.

Lưu Ngọc che miệng cười.

Cũng may Hà Cẩn Khiêm không nói nhiều với Giang Sâm, hai phút sau đã rời đi.

Buổi tối Lưu Ngọc cười nhạo tư thế của cô, Lâm Mãn Mãn bi phẫn nói bản thân hôm nay không đẹp lắm, đứng gần như vậy cô cũng không dám quay đầu nhìn người ta.

“Cậu thích Hà Cẩn Khiêm à?”

“Biểu hiện chưa đủ rõ ràng sao Lương Lương?”

Từ Nghiên Lương nhún vai, “Rất rõ ràng.”

“Đúng rồi, hôm qua tớ dạy điệu múa đó cho cậu, hôm nay cậu có lên nhảy không?”

Từ Lương Nghiên lộ vẻ mặt khó xử, “Tớ không dám nhảy.”

Lưu Ngọc hận sắt không thành thép, “Lương Lương nhảy rất đẹp, bảo đảm đêm đó hai mươi nam sinh sẽ tới xin WeChat của cậu.”

Từ Lương Nghiên nhỏ giọng, “Không cần.” rồi bò lên giường.

Trong ký túc xá còn một người nữa tên Vương Hiểu Đồng, học chuyên ngành Tiếng anh, chỉ là tính cách hướng nội, ít nói, đến cả một người nhiệt tình như Lưu Ngọc còn khó tiếp xúc với người bạn này.

Buổi tối tắt đèn, Lâm Mãn Mãn đi WC, nhìn thấy Vương Hiểu Hồng vẫn còn đang đọc sách.

“Hiểu Hồng, muộn vậy rồi cậu còn chưa ngủ hả?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Vương Hiểu Hồng như bị dọa sợ, sau đó lắc đầu, “Tớ ảnh hưởng đến cậu sao?’

“Không có, tớ chỉ đi WC thôi, đi ngủ sớm nha, thức khuya sẽ có quầng thâm mắt đó.”

Tóc mái dày che đi đôi mắt của Vương Hiểu Hồng.

Lâm Mãn Mãn sau khi đi WC xong, chuẩn bị lên giường, Vương Hiểu Hồng gọi cô lại.

“Mãn Mãn, cậu…. cậu thích chủ tịch hội học sinh à?”

“Đúng vậy.” Lâm Mãn Mãn hơi xấu hổ gãi tóc, rõ ràng lúc Lương Lương và Tiểu Ngọc hỏi chuyện này cô không cảm thấy xấu hổ, nhưng đến lượt Vương Hiểu Hồng hỏi thì lại có chút mất tự nhiên.

“Rất nhiều người thích anh ấy.”

Lâm Mãn Mãn gật đầu tán đồng.

“Hôm nay cậu thật may mắn, được đứng gần như vậy, chắc là anh ấy đã chú ý đến cậu rồi?” Vương Hiểu Hồng hơi ngước mắt, cẩn thận hỏi.

“Sao có thể? Anh ấy còn không liếc nhìn tớ một cái, chú ý gì chứ?”

Vương Hiểu Hồng nhẹ nhàng ‘ồ’ một tiếng, “Vậy cậu có muốn trở thành bạn gái của anh ấy không?”

“Có cái gì?”

Tiếng phổ thông của Vương Hiểu Hồng có khẩu âm ở nông thôn, hơn nữa nói nhỏ, Lâm Mãn Mãn không nghe rõ.

Cô đành lắc đầu, không nói gì.

Lâm Mãn Mãn không tiện hỏi lại, lúc chuẩn bị lên giường, đột nhiên nghĩ ra gì đó, hiểu được vấn đề Vương Hiểu Hồng muốn hỏi, nên lại quay trở lại.

“Hiểu Hồng, vừa rồi cậu hỏi tớ có muốn trở thành bạn gái của anh ấy không? Ôi, thích thì thích, nhưng chuyện có thể yêu đương với anh ấy chỉ xảy ra trong mơ thôi, tớ vẫn biết tự lượng sức mình.”

Dừng một chút, nụ cười cô càng rực rõ hơn, “Nhưng nếu giấc mơ biến thành thật thì tớ sẽ mời các cậu ăn một bữa lớn.”

Vương Hiểu Hồng không nói gì nữa.

Cho đến nửa tháng sau khai giảng, Lâm Mãn Mãn mới biết mộng tưởng và si tưởng vẫn có sự khác biệt.