Chương 7

Thẩm Như Nguyệt nhận chiếc đèn l*иg, nghe được mấy lời cuối của chủ tiệm thì mở to mắt, vội vàng nói: “Chủ quán, ông…”

“Nhu Nhu, thuyền của Hồng Tụ Chiêu đang đến!” Câu nói của Bùi Cảnh Hiên đã cắt ngang lời giải thích của Thẩm Như Nguyệt. Hồng Tụ Chiêu là sân hí kịch nổi tiếng nhất kinh thành. Thẩm Như Nguyệt còn nhỏ nhưng cực kỳ thích nghe những người mặc trang phục hóa trang đứng hát hí kịch trên đài.

Bùi Cảnh Hiên vừa nói xong, nàng cũng không thèm giải thích nữa mà vội vàng kéo hắn chạy về phía mặt hồ: “A huynh, nhanh lên! Chậm chút là không chiếm được chỗ đẹp đâu!”

Đám đông bắt đầu ồn ào, những người xung quanh cũng rảo bước nhanh hơn. Bùi Cảnh Hiên bảo vệ Thẩm Như Nguyệt bên cạnh, không cho kẻ nào động vào người nàng. A Thất đi phía sau cầm một thỏi vàng đưa cho chủ cửa hàng. Chưa bao giờ chủ cửa hàng gặp người hào phóng như vậy, sau khi nhận thỏi vàng, ông ta liên tục nói lời cảm ơn.

Trên mặt hồ, cây cầu quanh co uốn lượn, những chiếc đèn l*иg thắp nến nối tiếp nhau thả trôi theo dòng nước, các con thuyền ca hát khắp nơi tạo nên khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Một con thuyền dừng lại giữa hồ, cùng với tiếng đàn tỳ bà vang lên, mọi người đều biết đó chính là thuyền của Hồng Tụ Chiêu. Mọi người càng hưng phấn, nối đuôi nhau thành hàng người dài, ai cũng muốn tìm cho mình một chỗ đứng thật tốt để được xem hoa đán nổi tiếng nhất Hồng Tụ Chiêu ca hát.

Bùi Cảnh Hiên không thích những nơi náo nhiệt như vậy, nhưng khi nhìn ánh mắt tò mò xen lẫn chờ mong của Thẩm Như Nguyệt, hắn lại cảm thấy tối nay xuất cung là đúng.

Thẩm Như Nguyệt chỉ muốn tiến về phía trước, nàng vô cùng thích những nơi náo nhiệt. Mặc dù trong cung cũng có gánh hát nhưng mỗi lần nghe chỉ có một mình nàng reo hò. Nàng chưa bao giờ gặp cảnh tượng hoành tráng như vậy nên trong lòng vô cùng hưng phấn.

Cuối cùng hai người cũng tìm được một vị trí tốt. Bùi Cảnh Hiên im lặng ôm Thẩm Như Nguyệt vào lòng ngực. Nàng vốn nhỏ nhắn, xinh xắn nên khi ở trong lòng Bùi Cảnh Hiên thì cũng vừa vặn không để người xung quanh có thể lại gần nàng.

Thẩm Như Nguyệt hoàn toàn không nhận ra nàng đã được Bùi Cảnh Hiên bảo vệ rất chặt chẽ. Nàng chỉ biết, chỉ cần có a huynh bên cạnh thì không cần phải lo lắng chuyện gì.

Một lúc sau, trên thuyền của Hồng Tụ Chiêu bắt đầu vang lên tiếng chiêng trống. Hai người mặc đồ biểu diễn bước đến đầu thuyền rồi bắt đầu ca hát.

Xung quanh toàn là tiếng reo hò.