Chương 6

Mọi tâm tư của Thẩm Như Nguyệt đều đặt trên chiếc đèn hoa đăng con thỏ nên không nghe rõ chủ tiệm nói gì. Nhưng thính giác của Bùi Cảnh Hiên rất tốt, khi nghe thấy chủ quầy nói vậy thì nét lạnh lùng trên khuôn mặt chợt xuất hiện chút sự ấm áp hiếm hoi. Nếu tối nay Thẩm Như Nguyệt không có được đèn l*иg… Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ bĩu môi đầy thất vọng, Bùi Cảnh Hiên không nhịn được bật cười.

Hắn nhìn vẻ mong đợi trên mặt Thẩm Như Nguyệt rồi mới thản nhiên nói: “Mời ra đề!”

“Công tử, ở đây có sẵn ba đề, đã chuẩn bị sẵn giấy bút, chỉ cần viết đáp án là được!”

Bùi Cảnh Hiên nhìn qua ba câu đối, bên cạnh vang lên tiếng của Nhu Nhu:

“Họa trước họa sau phí tâm tư.”

“Thủy ánh Hoành Sơn lạc tàn hồng.”

“Trừ tịch cuối đời lại phùng xuân.”

Thẩm Như Nguyệt đọc xong thì nghiêng đầu nói với Bùi Cảnh Hiên: “A huynh, muội biết hai câu đầu, nhưng câu cuối thì… hơi khó!”

Bùi Cảnh Hiên thấy dáng vẻ chau mày của Thẩm Như Nguyệt bèn cười nói: “Đồ mà Nhu Nhu muốn, làm sao a huynh không lấy cho được?”

Nói xong, Bùi Cảnh Hiên cầm bút, viết lên giấy ba chữ, nét chữ rất cứng cỏi, mỗi nét đều tràn đầy khí phách.

Mắt chủ tiệm sáng lên, giơ ngón tay cái lên nói: “Công tử thật tài giỏi! Tất cả đều đúng!”

Thẩm Như Nguyệt nhìn chữ mà Bùi Cảnh Hiên viết trên giấy, là “Ruộng, Cây, Kiệt”, mắt nàng lập tức sáng lên: “A huynh thật lợi hại! Muội còn không nghĩ đến!”

Từ thuở nhỏ, Thẩm Nhu Nhu luôn dành cho Bùi Cảnh Hiên sự ngưỡng mộ không hề giấu diếm. Bùi Cảnh Hiên đưa tay vuốt mũi nàng nói: “Ai bảo muội bình thường vừa đến thư phòng đã ngủ gật!”

Thẩm Như Nguyệt rụt cổ, trong lòng thầm oán trách Bùi Cảnh Hiên lại vạch trần nàng ở chỗ này. Nàng nhẹ nhàng nói: “Thái phó giảng bài khiến người ta dễ buồn ngủ, a huynh giảng bài còn hay hơn! Trước giờ a huynh dạy học, muội không hề buồn ngủ chút nào!”

Bùi Cảnh Hiên lắc đầu, nha đầu này đúng là bị hắn chiều hư, bao nhiêu người muốn được nghe Thái phó giảng bài còn không được. Miếng bánh rơi xuống miệng nàng mà nàng lại không thèm.

Chủ quầy nhanh nhẹn đưa cho Thẩm Như Nguyệt chiếc đèn hoa đăng hình con thỏ, nói: “Tiểu nương tử, mau nhận lấy! Phu quân của cô nương thật lợi hại, đã thắng được chiếc đèn l*иg đẹp nhất của cửa hàng rồi! Tối nay là ngày hội Thất Tịch, tiểu nhân chúc hai vị trăm năm hạnh phúc!”