Chương 8

Bùi Cảnh Hiên luôn nhìn chằm chằm vào Thẩm Như Nguyệt ở trước mặt, khóe miệng cũng không tự chủ mà nhếch lên.

Đám đông vẫn còn hưng phấn, vở kịch vẫn đang hát, nhưng đột nhiên sự dịu dàng trong mắt Bùi Cảnh Hiên biến mất, thay vào đó là sát ý nồng đậm!

Quả nhiên!

Đột nhiên có hai người bịt mặt phi lên từ mặt hồ tĩnh lặng, một người cầm trường kiếm lao về phía Bùi Cảnh Hiên và Thẩm Như Nguyệt!

Bùi Cảnh Hiên duỗi tay ôm tiểu cô nương vào trong lòng, Thẩm Như Nguyệt chưa kịp hoàn hồn đã bị hắn ôm chặt rồi nhảy vọt lên. Chiếc đèn hoa đăng hình con thỏ trong tay cũng rơi xuống hồ. A Thất vẫn luôn bảo vệ ở phía sau đã cầm trường kiếm, ngăn cản âm mưu ám sát của hai kẻ bịt mặt.

Cuộc giao tranh bất ngờ khiến người dân quanh hồ hoảng sợ. Những người đang nghe hí khúc hoảng loạn bỏ chạy khắp nơi, khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.

Lúc này, một sát thủ đeo mặt nạ từ đâu bay ra, Bùi Cảnh Hiên một tay ôm chặt Thẩm Như Nguyệt trong lòng, tay còn lại đánh với nam nhân mặc đồ đen vài chục chiêu. Sắc mặt hắn âm trầm đến đáng sợ, ánh mắt mang theo sát khí khiến sát thủ đối diện phải run rẩy.

Chiêu cuối cùng, Bùi Cảnh Hiên trực tiếp cướp lấy thanh trường kiếm của sát thủ khiến nó rơi xuống đất, kẻ đó cũng bỏ mạng.

Thẩm Như Nguyệt vô cùng hoảng sợ trước việc bị ám sát bất ngờ này. Sau khi Bùi Cảnh Hiên gϊếŧ người, hắn cảm nhận được nữ tử trong lòng đang run rẩy. Hơi thở của hắn nghẹn lại, lập tức che mắt tiểu cô nương rồi dịu dàng nói: “Nhu Nhu đừng nhìn!”

Bàn tay của Bùi Cảnh Hiên đã che đi toàn bộ vết máu trước mặt nàng. Ngửi thấy mùi long diên hương độc nhất trên người hắn, lúc này Thẩm Như Nguyệt mới bình tĩnh một chút, run rẩy nói: “A huynh, a huynh, muội muốn về cung!”

A Thất đã xử lý xong hai thích khách còn lại, khi đến nơi thì vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội: “Chủ tử, xin thứ tội!”

“Điều tra!” Bùi Cảnh Hiên chỉ để lại một lời như vậy, song cũng đủ để A Thất biết vị Hoàng Đế trẻ tuổi đang vô cùng tức giận.

Bùi Cảnh Hiên không nói gì mà bế Thẩm Như Nguyệt lên, nhẹ giọng dỗ dành: “Nhu Nhu đừng sợ, a huynh đưa muội về!”

Chuyện ám sát như vậy không còn xa lạ với hắn, nhưng bọn chúng không nên khiến Thẩm Nhu Nhu sợ hãi!

Thẩm Như Nguyệt ôm chặt Bùi Cảnh Hiên, vì không nhìn thấy hắn nên nàng cũng không thể ngờ được Hoàng Thượng a huynh mà nàng luôn cảm thấy dễ gần lại toát ra sát khí kinh người đến vậy.