Đỗ Tam Nương đi qua, ngồi ở bên cạnh Bạch thị, Bạch thị lôi kéo tay của nàng khen lấy khen để, gần như khen Đỗ Tam Nương đến tận trời, Đỗ Tam Nương chỉ cảm thấy xấu hổ, nàng làm gì có tốt đến như vậy, chẳng qua nàng chỉ là một người bình thường thôi. Bạch thị khen Đỗ Tam Nương xong, lại bắt đầu khen cháu trai mình, hai người được khen đến tận trời, nói hai bọn họ xứng như thế nào, đây là mối nhân duyên do ông trời định.
Đỗ Tam Nương vô cùng thẹn thùng, ngược lại không nghĩ đến Nhị thẩm Lục gia lại có tiềm năng làm thần côn, gì mà tổ tông hiển linh, còn nói mấy ngày trước đây còn mơ thấy nương Lục Trạm, bà ấy ở trong mơ nói rằng mình thích cô vợ trẻ của Lục Trạm mà bà tìm, còn nói rất nhiều thứ nữa, lúc ấy trong mộng, Nhị thẩm Lục gia còn tưởng rằng bà ấy là người sống, chờ đến khi tỉnh lại mới biết là giấc mộng, trời vừa sáng bà ấy đi mua ngay tiền giấy ngọn nến các thứ, lại đi một chuyến đến nghĩa địa, đem chuyện Lục Trạm lấy vợ nói ra một lần nữa.
Lục Trạm cũng ở trong phòng, nghe thấy Nhị thẩm khen Tam Nương, hắn không nhịn cười được, trông rất là ngốc.
Nói mấy câu khách sáo xong, Bạch thị mới nói bọn họ đã tìm được ngày, chính là trong tháng sáu, lúc đó thời tiết rất là nóng, nhưng chuyện này không thể chậm trễ được nữa, Trạm ca đã lớn như vậy, phải nhanh chóng lấy vợ sinh con mới được.
Dương thị nghe là tháng sáu, ngược lại thời gian cũng đủ sắp xếp, hơn nữa không cần phải khẩn trương, còn có thời gian chuẩn bị, nếu còn thiếu chỗ nào, thì có thể bổ sung. Dương thị cực kỳ coi trọng chuyện trưởng nữ xuất giá, đương nhiên là hận không thể đem ra hết những gì mình có.
Bạch thị thấy thông gia đáp ứng, cũng cao hứng, lại hỏi nhà bọn họ có yêu cầu cái gì hoặc về sính lễ không, Dương thị rất hài lòng về Lục Trạm, lại nói bà rất không tán thành việc gả nữ nhi nhưng lại giống bán nữ nhi hơn, công phu sư tử ngoạm, nhưng để Dương thị nói ra số tiền cụ thể, thật sự bà không nói được, nói cho cùng chuyện này phải xem Lục gia, nếu Lục Trạm thích nữ nhi mình, đương nhiên sẽ không qua loa, sính lễ nhẹ, đến lúc đó người khác nhìn vậy cũng sẽ xem thường Tam Nương, có điều dựa vào thái độ Lục Trạm đối với nữ nhi mình, Dương thị cảm thấy mình không cần lo lắng về sính lễ.
Bạch thị nghe thấy Dương thị không nói số tiền cụ thể, cũng không có nói yêu cầu đặc biệt gì, trong lòng lại có chút cao hứng, bà liền nói: "Trước đó ta cũng đã nói qua với Trạm ca nhi, mấy năm nay đứa nhỏ này cũng không có tích cóp tiền gì nhiều, hôn sự cũng cần phải chi ra nhiều thứ, sau này phu thê bọn họ sẽ sống chung, còn phải chừa ít tiền để cần dùng việc gấp. Ý của nhà chúng ta là, đến lúc đó đương nhiên sẽ chuẩn bị gà, vịt, lợn, tiền sính lễ sẽ bỏ ra tám lượng."
Sính lễ tám lượng, lại thêm những thứ khác, đã nhiều rồi, sính lễ nhà nông ít ai có thể vượt qua năm lượng, Dương thị nhìn Lục Trạm, không ngờ đến hắn lại hào phóng như vậy, Dương thị nói: "Thông gia, chúng ta cũng không phải là người ngoài, đúng là không ít, bà cũng đã nói, sau này phu thê bọn họ sinh sống, cần phải giữ lại chút tiền để dùng gấp. Ta cùng cha con bé không phải loại người, kiên quyết phải đòi các ngươi bao nhiêu, càng không có tâm thái so đo với nhà khác, sính lễ này liền được!"
Bạch thị cười nói: "Ta còn cảm thấy ít, thông gia nuôi lớn nữ nhi cũng không dễ dàng, nếu chúng ta có tiền, thì cho thêm cũng là điều nên làm."
Lục Trạm ở bên cạnh chỉ cười, cũng không có mở miệng nói chuyện, trong lòng của hắn lại nghĩ đến, chờ khi Tam Nương vào cửa, hắn sẽ đem những đồ nương để lại cho Tam Nương hết, nàng muốn tiêu xài như thế nào, dù mua mấy người đến hầu hạ cũng được.
Đỗ Tam Nương ở bên cạnh nghe, nhìn Lục Trạm một chút, có thể lấy ra tám lượng bạc, hơn nữa còn tiêu những cái khác, chỉ sợ toàn bộ tốn khoảng 10 lượng, tầm 10 lượng bạc không phải là khoản số nhỏ, lúc trước Đỗ Phương thành thân, đừng nhìn Tạ gia có tiền như vậy, là nhà giàu có tiếng ở trong thành, sính lễ cũng chỉ có 88 lượng, đối với hộ nông gia mà nói thì đó là số tiền lớn, nhưng với bọn người Tạ gia, chỉ sợ mấy chủ tử còn tiêu nhiều hơn số tiến này!
Hôn sự của hai người đã được quyết định, rồi lại ở Lục gia ăn cơm, cuối cùng trong lòng Dương thị đã yên tâm, đã chọn ngày, bà cũng không cần phải suốt ngày nơm nớp lo sợ!
Hôn sự đã chọn được ngày, hai gia đình ngồi chung một chỗ nói chuyện, trong lúc nói chuyện thì Bạch thị nhắc đến chuyện trước kia của bọn họ, kết quả cuối cùng lại là một nhà Đỗ Hoa Luân mất mặt, một nữ hứa hai nhà, mặc dù chỉ là bồi thường chút tiền, nhưng lại thành trò cười ở trong thành, chính là Tạ gia cũng thành đối tượng để mọi người chế nhạo, còn nói sau khi Đỗ gia xảy ra chuyện, nguyên nhân gây ra chính là thê tử Đỗ Hoa Luân đã thừa dịp lúc ông ta sinh bệnh đã bán hết toàn bộ thϊếp thất, ầm ĩ đến suýt chút nữa xảy ra việc hưu thê! Đỗ Tam Nương nghe đến say sưa ngon lành, ngược lại là không nghĩ đến sau đó lại xảy ra nhiều chuyện vậy, ngay sau đó Bạch thị lại nói, Đỗ gia đã gả nữ nhi ra ngoài nhưng lại không biết vì sao, về nhà ngoại, đến bây giờ vẫn chưa được người Tạ gia đón về.
——
Gần đây một nhà Đỗ Hoa Luân trở thành nhân vật nổi tiếng trong thành, đi đến đâu cũng bị mọi người bàn tán, thường ngày Đỗ Hoa Luân có quan hệ thông gia với Tạ gia, đúng là trôi qua ở trong thành không tệ, nhưng lần này Tạ gia đã tức giận Đỗ Hoa Thịnh, Đỗ Hoa Luân liên tục đến Đỗ gia gặp Tạ Lợi Trinh nhiều lần, nhưng đều không gặp được.
Đỗ Phương trở về nhà mẹ đẻ ở, thấy Tạ Duệ còn không đến đón mình, trong lòng nàng ta vừa tức giận vừa thương xót, ngày đó sau khi nàng ta trở về Tạ gia, ai ngờ Tạ Duệ đã trở về, nàng ta về trễ, vốn dĩ Tạ Duệ không ưa người Đỗ gia, lúc này liền mượn chuyện này, mắng Đỗ Phương vài câu, Đỗ Phương mới từ bên ngoài về, lại vừa thương lượng xong với Tạ Bân, lập tức lộ ra rõ khoảng cách giữa người tình và trượng phu, Tạ Duệ so với Tạ Bân, thật sự là cực kỳ thô bỉ, trong lòng Đỗ Phương có chút tức giận, cãi lại vài câu với Tạ Duệ, trong lời nói còn nói đến ngay cả Tạ Bân còn quan tâm Đỗ Hoa Luân hơn, Tạ Duệ làm con rể vậy mà nhìn như không thấy, không chút quan tâm nào!
Nghe thấy thê tử đem mình ra so sánh với Tạ Bân, nói mình không bằng Tạ Bân, đây là điều Tạ Duệ không thể chịu được, từ nhỏ đến lớn, ai cũng đem hắn ta so sánh với đại ca, Tạ Duệ hắn ta chính là nhân vật làm nền cho Tạ Bân, Tạ Duệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp ra tay đánh Đỗ Phương, đêm đó Tạ gia ầm ĩ rất dữ dội, kinh động đến phu thê Tạ Lợi Trinh, hai người họ chạy đến, thấy đôi này đánh nhau, tuy nói là con trai mình không đúng trước, nhưng đại lão gia thấy, Đỗ Phương là một nữ nhân lại dám đánh trả!
Mặc dù Tạ Lợi Trinh cũng mắng nhi tử mình vài câu, mắng hắn ta không tiến bộ, lại thấy hắn ta chỉ biết trút giận lên nữ nhi, càng là chán ghét đứa con trai này. Nhưng chán ghét thì chán ghét, nhi tử bị một nữ nhân đánh, Tạ Lợi Trinh không thể nhịn được, hơn nữa cũng không bảo vệ người Đỗ gia như trước kia nữa, thê tử bảo đưa con dâu về nhà mẹ đẻ để dạy dỗ lại cho tốt, Tạ Lợi Trinh cũng không ngăn cản!
Đỗ Phương cứ như vậy bị đưa về Đỗ gia, chờ ngày hôm sau Đỗ Hoa Luân tỉnh lại, nghe thấy nữ nhi bị Tạ gia trả lại, trán Đỗ Hoa Luân đều nổi lên gân xanh! Lại nữa sau khi không thấy mấy nữ nhân khác của mình ở đây, hỏi một chút mới hiểu được là thê tử ông ta thừa dịp lúc mình bị bất tỉnh, đã đem người bán đi, hơn nữa còn đuổi lão nương mình đi, Đỗ Hoa Luân dồn hết cơn giận lên trán, bất chấp cơ thể đau đớn, liền tiến lên đánh thê tử.
Chỉ là Đỗ Hoa Luân bị thương, không thể so với lúc trước, Trương thị thấy ông ta vì mấy yêu tinh đó mà đánh mình, cũng tức giận, xông lên đánh nhau với Đỗ Hoa Thịnh, cuối cùng Đỗ Hoa Luân bị đánh ngã xuống đất, bị thương càng nặng hơn, Đỗ Hoa Luân cực kỳ tức giận, trực tiếp viết một phong thư hưu thê, muốn hưu Trương thị, nhưng Trương thị sao đồng ý được, ngày nào hai người họ cũng ầm ĩ, nói tới nói lui đều do Vương thị, Trương thị lại về thôn mắng chửi Vương thị một trận.
Đỗ Hoa Luân bị thương nặng, lần này ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng một tháng, chút tình cảm cảm của Đỗ Hoa Luân đối với Trương thị đã bị xóa sạch, càng phải quyết tâm bỏ bà ta, Trương thị không muốn, còn nói nếu Đỗ Phương cứ cố chấp như vậy, bà ta sẽ đi báo quan, kiện Đỗ Hoa Luân ông ta ái thϊếp diệt thê, vì mấy thϊếp thất không cần thê tử.
Đỗ Phương làm gì còn nhàn rỗi quản chuyện cha nương mình, khoảng thời gian ở Đỗ gia, đầu tiên là nàng ta tức giận, về sau nghĩ nếu lần này Tạ Duệ đón mình về, nàng ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn ta! Nhưng điều làm Đỗ Phương không ngờ đến là, vậy mà hắn ta không đến cửa đón, không đến Đỗ gia thì cũng thôi đi, nàng ta muốn đi tìm Tạ Bân, cũng không tìm được, Đỗ Phương ở bên trong Ngô đồng uyển chờ hắn ta, cũng không thấy Tạ Bân đến, đường nói đến trong lòng Đỗ Phương có bao nhiêu thương tâm.
Ban đầu Đỗ Phương nghĩ, mặc dù Tạ Duệ không đến đón mình về, nhưng nàng ta ở Đỗ gia, đương nhiên có thể thường xuyên gặp được Tạ Bân, điều này cũng coi như là an ủi lòng nàng ta, để nàng ta tìm được sự xoa dịu trong lòng, nhưng mà đều không có, bọn họ không một ai đến.
Đỗ Phương chờ đến mức không chịu nổi nữa, cuối cùng nàng ta chủ động đi tìm Tạ Duệ, lại phát hiện cổng lớn đại gia không chịu mở cho mình, nàng ta lại cửa hàng đến tìm Tạ Duệ, cuối cùng phát hiện vậy mà Tạ Duệ ở trong cửa hàng trêu ghẹo những nữ nhân khác, mặc dù Đỗ Phương không thích Tạ Duệ, nhưng nhìn thấy trượng phu mình trêu ghẹo những nữ nhân khác trước mặt mọi người, bảo Đỗ Phương sao có thể nhịn được, nàng ta lập tức đi lên, chỉ vào mũi nữ nhân kia mắng, nói nàng ta không biết xấu hổ câu dẫn trượng phu người khác, nữ nhân kia không hiểu gì, cuối cùng xoay người bỏ đi, Tạ Duệ thấy nàng ta làm phiền việc bán hàng của mình, giận đến mức không thể tha thứ, dù đang ở trong cửa tiệm cũng liền đánh Đỗ Phương một trận.