Chương 123: Ta cũng nhớ muội

Lúc trước đồ dùng trong nhà đều đặt ở nhà Lục Trạm, xế chiều hôm đó dọn dẹp phòng xong, Dương thị lập tức liền muốn đi khuân đồ về, mọi người bận rộn đến bảy tám giờ tối mới tính là chuyển đồ xong, hôm nay Dương thị cao hứng, chính là Đỗ Hoa Thịnh uống hơn vài chén rượu bà cũng không nhiều lời gì.

Buổi chiều Đỗ Phong cùng sư phụ của hắn đến, còn có Bạch Chỉ đi theo, sau khi nàng ấy trở mặt với người nhà, liền dứt khoát gọi mình là Bạch Chỉ, dường như muốn là đoạn tuyệt quan hệ với những năm tháng trước kia, hai đứa nhỏ của Trác tú tài cũng đến đây, đứa lớn tao nhã, đứa nhỏ lớn lên rất khỏe mạnh, kháu khỉnh và đáng yêu, nằm trong ngực Bạch Chỉ, trái xem phải xem, rất dính Bạch Chỉ.

Vốn dĩ Đỗ Tam Nương và Bạch Chỉ chơi chung với nhau rất tốt, bây giờ càng tốt hơn, thấy nàng ấy sau khi thoát khỏi căn nhà kia, cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều, nàng vô cùng vui. Các nam nhân ngồi chung uống rượu, Đỗ Phong cùng nữ nhi của ân sư chơi đùa với nhau, Dương thị cùng người Lục gia Bạch thị nói chuyện rất vui vẻ, Đỗ Tam Nương liền lôi kéo Bạch Chỉ lại nói chuyện.

Bạch Chỉ ôm hài tử vào trong ngực, hài tử còn chưa có tên, chỉ có nhũ danh là Phúc Oa, nhũ danh này là do Bạch Chỉ đặt, nàng ấy không có đọc sách gì, đương nhiên không thể tìm được một cái tên hay, nhưng dù là vậy, nàng ấy cũng vắt hết óc mới nghĩ ra được, phần lớn bọn nhỏ trong thôn đều được gọi mấy kiểu Cẩu Đản gì đó, nhưng đứa nhỏ này là nhi tử của tiên sinh, đương nhiên Bạch Chỉ không thể đặt những loại tên đó. Chỉ là nghĩ đến đứa nhỏ này mất nương sớm, trong lòng lại thương tiếc hắn, thế là dứt khoát gọi là Phúc Oa, cũng là hi vọng sau này đứa nhỏ lớn lên sẽ hạnh phúc.

Đỗ Tam Nương tỉ mỉ quan sát Bạch Chỉ, cách ăn mặc của Bạch Chỉ không giống lúc còn ở trong thôn, dù trên người mặc không phải là loại vải tốt gì, ít nhất cũng là vải bông, hơn nữa nàng ấy cũng đã cao lớn hơn chút, người lại gầy không ít, ngoại trừ làn da vẫn còn hơi đen, bây giờ lại đẹp hơn trước kia rất nhiều, trên mặt nàng ấy còn thoa chút phấn, trên người cũng có một mùi thơm nhẹ, cũng không nặng mùi lắm, ngược lại rất dễ chịu.

"Bây giờ thấy ngươi như này, ta liền mừng thay cho ngươi." Đỗ Tam Nương thật lòng nói, ai có thể nghĩ tới một cô nương nhát gan trước kia bây giờ lại thay đổi trở thành như thế này.

Phúc Oa đã có thể nói vài từ đơn giản, rất thích cười, uốn éo ở trong ngực Bạch Chỉ, lại rất tò mò nhìn Đỗ Tam Nương, lại sợ hãi, nhưng khi Đỗ Tam Nương đưa tay đến muốn ôm hắn, hắn lại vùi đầu trong ngực Bạch Chỉ, chọc cho Đỗ Tam Nương cười.

"Hắn rất dính ngươi đó." Đỗ Tam Nương cười cười, lại nói: "Ngươi đúng là tốn rất nhiều tâm tư cho đứa nhỏ này, sau này chờ hắn lớn, cũng sẽ có chút tình nghĩa với ngươi. Dù sau này tiên sinh tục huyền, hắn sẽ thân thiết ngươi hơn so với những người khác."

Tuổi Trác tiên sinh cũng không lớn, hai đứa bé lại còn nhỏ, rất có thể sau này sẽ cưới thêm thê tử, đến lúc đó thân phận của Bạch Chỉ ở lại nhà Trác tiên sinh thì có chút lúng túng, nàng ấy là do vị phu nhân trước để lại, đến lúc đó chưa chắc vị phu nhân mới sẽ chứa chấp nàng ấy, nếu Trác tiên qua mười tám năm mới tái giá thì bỏ qua đi, nếu như mà hai ba năm đã tái giá, thì cuộc sống của Bạch Chỉ sẽ không dễ dàng.

Đỗ Tam Nương thật lòng lo lắng cho nàng, Bạch Chỉ nghe Đỗ Tam Nương nói sau này tiên sinh sẽ tục huyền, trong lòng lại rất là chua xót, mặc nàng ấy muốn che giấu cảm xúc của mình thế nào, nhưng vẫn bị lộ ra ngoài. Đỗ Tam Nương nhìn vẻ mặt của nàng, trong ánh mắt có sự kìm nén, Đỗ Tam Nương chưa từng thấy Bạch Chỉ như vậy, trước kia Bạch Chỉ rất là nhát gan, nhưng từ khi sau này cắt đứt liên lạc với người trong nhà, liền thay đổi, trở nên kiên cường. Lúc trước thời gian khó khăn như thế, nàng ấy vẫn còn có thể vật lộn với người nhà, lúc này vậy mà bây giờ nước mắt lưng tròng.

"Bạch Chỉ, đã xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ tiên sinh thật sự sắp lấy thê tử sao?" Đỗ Tam Nương kinh ngạc nói.

Lúc trước sau khi Trác phu nhân qua đời, mất đi người mình yêu thương, gần như là mất đi ý thức sinh tồn, ông ấy là một người có tình có nghĩa thế, hơn nữa lúc trước hài tử còn nhỏ như vậy, ông ấy cũng không lấy tục huyền, có lẽ bây giờ không đến mức...

Bạch Chỉ lắc đầu: "Không có, tiên sinh không có nói muốn tục huyền."

"Vậy ngươi..." Đỗ Tam Nương còn chưa nói xong, nàng nhíu mày lại, nhìn dáng vẻ Bạch Chỉ, thăm dò: "Ngươi, có phải đã thích tiên sinh không?"

Bí mật ở sâu trong nội tâm nàng ấy bị phơi này ra ngoài, Bạch Chỉ có chút hoảng hốt, lại có chút sợ hãi, nàng ấy muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng đúng là nàng ấy thích tiên sinh, rất thích rất thích, nhưng nàng ấy cũng biết, tiên sinh là người như thế nào, nàng ấy không xứng, hơn nữa tiên sinh cực kỳ tôn trọng phu nhân, căn bản ông ấy không có lòng muốn tái giá. Lâu như vậy, đến nay cũng không phải là không có người đến làm mai, những bà mai cứ đến một lần sẽ bị đuổi đi, về sau thậm chí đến cả cửa cũng không cho vào. Bạch chỉ nhìn ở trong mắt, nàng ấy phát hiện mình thấy tiên sinh thờ ơ với mấy việc này, trong lòng lại có chút vui vẻ, đời này của nàng ấy không có cách nào đứng ở bên cạnh ông ấy, nhưng vậy thì thế nào, nàng chỉ cần có thể lúc nào trông thấy ông ấy, như vậy cũng đã rất tốt.

Trong lòng Đỗ Tam Nương lộp bộp một cái, quả thực nàng không ngờ mình chỉ nói thử vậy thôi, vậy mà thật sự như vậy, người trong lòng Bạch Chỉ lại là tiên sinh, nàng ấy thích ông ấy!

Liếʍ bờ môi hơi khô nứt, Đỗ Tam Nương nhẹ giọng hỏi: "Ngươi, quả nhiên là thích tiên sinh!"

Bạch Chỉ hoảng hốt lo sợ nhìn Đỗ Tam Nương, bỗng nhiên lắc đầu, Đỗ Tam Nương nói: "Bạch Chỉ, hai chúng ta cùng nhau lớn lên, ngươi sẽ không đến ta cũng nói dối đi. Tiên sinh là người được kính trọng như vậy, cũng là một nam nhân rất có sức hấp dẫn, ngươi thích ông ấy, ta hoàn toàn không bất ngờ!"

Vốn dĩ Bạch Chỉ cho rằng nàng sẽ chế nhạo mình, không nghĩ tới Tam Nương không những không cười nhạo mình, còn giúp nàng nói chuyện như vậy, Bạch Chỉ cảm thấy mình giống như đã tìm được tri kỷ, bí mật này vẫn luôn chôn giấu trong lòng nàng ấy, không dám nói cho người khác, thậm chí cảm thấy bản thân có loại suy nghĩ bỉ ổi này, thật sự là bất kính với tiên sinh.

"Tam Nương... Ta, ta là thích tiên sinh, người như ông ấy, ai có thể không thích chứ. Lúc trước phu nhân còn sống, ta nhìn thấy tiên sinh rất quan tâm đến phu nhân, khi đó ta còn hi vọng có thể tìm một trượng phu giống như vậy. Ta cũng biết, thân là hạ nhân, vốn không nên có suy nghĩ như vậy, đặc biệt là phu nhân có ân tình lớn với ta như thế, mà ta lại lén thích tiên sinh..."

Có lẽ là chuyện này đã chất chứa chuyện này rất lâu, nàng căn bản không biết nên nói như thế nào, lúc này gặp được Tam Nương, nàng cũng chưa tỏ ra vẻ chán ghét, Bạch Chỉ liền đem tâm sự trong lòng mình nói ra.

Đỗ Tam Nương nghe nàng nói, chỉ sợ Bạch Chỉ không đơn giản thích tiên sinh như vậy, chỉ sợ nói là yêu tài năng. Trong nhà nàng phụ thân đã mất sớm, bởi vì là nữ nhi nên ở nhà bị ghét bỏ, đột nhiên một ngày có một nam nhân xuất hiện, còn dịu dàng săn sóc như vậy, lại cực kỳ nho nhã, dù là tuổi tác ông ấy lớn hơn nàng ấy rất nhiều, nàng ấy vẫn sẽ lao đầu vào, nhưng mà cũng thể chỉ tóm gọn lại là tình luyến phụ.

"... Tam Nương, có phải ta rất vô sỉ không, phu nhân tốt với ta như vậy, tiên sinh cũng đối tốt ta như thế, mà ta lại mơ mộng hão huyền." Rốt cuộc Bạch Chỉ không đè ép được nỗi khổ trong lòng, khóc lên, nàng ấy muốn dùng sức thu nước mắt lại, nhưng vẫn không thu về được.

Phúc Oa thấy nàng ấy khóc, duỗi cánh tay nhỏ mập mạp lau cho nàng, đây là do hắn học theo dáng vẻ của Bạch Chỉ trước đây, chỉ là tuổi của hắn còn nhỏ, làm không đúng: "Mẹ, đau, đau... Thổi..."

Phúc Oa nói chuyện tương đối trễ, đến bây giờ cũng chỉ mới nói được vài từ đơn giản, hoặc là lặp chữ, hắn không nói được những câu hơi dài. Nhưng hành động bây giờ của hắn chính là đau lòng Bạch Chỉ, nàng ấy nhìn hài tử nói: "Không sao đâu, không đau, ta không đau."

Bây giờ nhà Trác gia không có nữ chủ nhân, Trác tiên sinh sẽ không quản đến chuyện nội trạch, sẽ không để ý những cách gọi này, ông ấy càng không chú ý đến, mỗi ngày Bạch Chỉ ở trong nhà ông ấy, hài tử mở miệng gọi mẹ, Trác tiên sinh cũng không thèm quan tâm, dù sao cũng không phải gọi là nương, theo Trác tiên sinh thấy, Bạch Chỉ giống nhũ mẫu của hài tử, chẳng qua không có cho bú sữa thôi.

Đỗ Tam Nương cầm khăn đưa cho nàng, nhìn một màn trước mắt này, tâm trạng của nàng rất nặng nề, Bạch Chỉ ở trong lòng thầm mến đối phương, nhưng có lẽ cả đời này đối phương sẽ không biết, mà cho dù biết, dựa vào cách làm người của Trác tiên sinh, cũng tuyệt đối sẽ không có gì đó với Bạch Chỉ, Bạch Chỉ yêu tiên sinh, con đường này thật sự là gập ghềnh, Đỗ Tam Nương cũng không biết nên nói cái gì mới làm cho nàng dễ chịu hơn.

Khóc một lúc, tâm trạng Bạch Chỉ không còn hỏng bét nữa, nàng ấy lau mặt, nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Tam Nương, ta thật là sợ ngươi coi thường ta, ta cũng hiểu được thân phận của mình không xứng, chính là không có tư cách thích ông ấy! Ta cũng không muốn cái khác, cứ như vậy mà ở bên cạnh ông ấy, ở nhà nhìn thế rất là vui, ta sẽ chăm sóc cho hai đứa nhỏ thật là tốt, không để ông ấy lo lắng chuyện nhà."

Đỗ Tam Nương ôi một tiếng, vỗ bờ vai của nàng ấy: "Loại tình cảm này không ai nói rõ được, ta thấy trong chuyện tình cảm không thể phân chia cấp bậc sang hèn được, nếu có người có thể khống chế được tình cảm của mình, vậy thì không phải là người, mà là tiên! Ta chỉ là đang lo lắng ngươi, ta sợ ngươi bị tổn thương, nhưng hôm nay ta lại không biết nên an ủi ngươi như thế nào."

Bảo nàng ấy không nên yêu tiên sinh sao? Cái này nói thì rất dễ dàng, bị rơi vào tình cảm, làm gì có dễ dàng nói thoát là thoát được, cần phải cổ vũ nàng ấy, nhưng Đỗ Tam Nương lại không làm được, bởi vì hai người họ gần như là không có khả năng, hơn nữa bây giờ Bạch Chỉ đã vào nô tịch, không còn là dân thường, về mặt thân phận đã bị rơi xuống rất là nhiều, bổn triều rất coi trọng việc phân chia tầng lớp, một nha hoàn muốn làm phu nhân đương gia, gần như là không thể nào.

Bạch Chỉ lại lau nước mắt, cười nói: "Ta hiểu, Tam Nương, ta thật sự không cầu những cái kia, chỉ cần có thể cứ đứng nhìn như vậy là tốt. Hơn nữa tiểu công tử cùng tiểu nương tử vẫn còn nhỏ, phu nhân đã không còn, đương nhiên ta phải chăm sóc hai người họ thật tốt, dù sau này tiên sinh cưới một phu nhân mới, trừ phi ta không còn ở trong nhà này, nhưng một ngày ta còn ở đây, sẽ chăm sóc cho bọn họ thật tốt."

Từ xưa đến nay, hai chữ tình yêu luôn làm tổn thương người ta nhất, thiên hạ này làm gì mấy ai có tình sẽ thuộc về bên nhau, còn có rất nhiều phải khổ sở thương tâm.

"Bạch Chỉ, nếu như đã suy nghĩ kỹ, ta cũng không thể phản đối, ta chỉ là hi vọng ngươi có thể nghiêm túc suy nghĩ cho bản thân, ngươi thích tiên sinh, nếu như sau này tiên sinh cũng có ý với ngươi, thì nhiều nhất ngươi cũng chỉ làm di nương, không thể đảm đương nổi vị trí đại nương tử, dù sinh hài tử, cũng là con thứ, trong mấy đại hộ, đích thứ khác xa nhau rất nhiều, đến lúc đó ngươi có thể giữ vững ý định ban đầu, hoặc lại ghẻ lạnh Phúc Oa và những người khác không? Nhưng nếu như tiên sinh vô ý với ngươi, ngươi cứ lãng phí thời gian như vậy, đem thanh xuân của mình lãng phí ở đây sao?"

Bạch Chỉ lắc đầu: "Tam Nương, trong lòng tiên sinh chỉ có phu nhân, dù sau này ông ấy cưới phu nhân mới, cũng tuyệt đối không phải tình yêu nam nữ. Còn ta, chắc chắn sẽ không lọt mắt vào tiên sinh, ta cũng không muốn những cái kia, dù cả một đời có thể vụиɠ ŧяộʍ thích như thế, ta cũng rất cao hứng."

Thấy nàng ấy kiên quyết như vậy, Đỗ Tam Nương đành phải nói ra: "Nếu ngươi đã có quyết định, ta cũng ủng hộ ngươi tôn trọng trái tim của mình, nhưng nếu có một ngày, ngươi đi con đường này quá mệt mỏi, tuyệt đối đừng có miễn cưỡng mình."

"Ừm..." Bạch Chỉ khẽ gật đầu, lại cười, nàng ấy thật vui, đời này có một vị bằng hữu như thế, dù bây giờ nàng ấy đã vào nô tịch, cũng chưa từng có coi thường nàng ấy.

Hai người đang ở trong khuê phòng nói chuyện, Dương thị bên kia không thấy nữ nhi đâu, họ hàng Lục gia đều đang ở đây, đứa nhỏ này lại trốn tránh không gặp người, giống cái gì đây. Dương thị lập tức tới tìm Đỗ Tam Nương, trông thấy Đại Nha ở đây, bà cười nói: "Ta nói con chạy đi đâu mà không thấy bóng dáng, thì ra là đang nói chuyện với Đại Nha."

Đỗ Tam Nương cười nói: "Nương, hiện tại người ta đã có tên, gọi là Bạch Chỉ, người cứ Đại Nha dài Đại Nha ngắn, thật không dễ nghe!"

Bạch Chỉ vội nói: "Thím cũng đừng nghe nàng nói, gọi con cái gì cũng được!"

Đỗ Tam Nương tiến lên kéo tay Dương thị, thân thiết nói chuyện, phân tán lực chú ý Dương thị, không để bà ấy chú ý đến Bạch Chỉ không thích hợp. Bên kia Bạch Chỉ cũng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc, ôm hài tử đi ra.

Dương thị dẫn Đỗ Tam Nương đến chỗ họ hàng Lục gia, cười giải thích vì sao Tam Nương lại không có ở đây, tất cả mọi người cười ha hả, tỏ ra là đã hiểu. Trong số người họ hàng Lục gia, nhìn gia đình này đâu giống những gì đã nói lúc trước, là một người sa cơ thất thế, rõ ràng có chút của cải. Nương tử trước kia của Lục Trạm bỏ chạy, đám người cũng là thương hại hắn, sau này nghe nói cũng là một người sa cơ thất thế, mặc dù tộc nhân cũng nói mấy lời đồng cảm, một số người cũng không để ý, cảm thấy với thân phận Lục Trạm, cũng chỉ có thể cưới một nữ nhân có xuất thân nghèo khổ.

Lúc này nhìn Đỗ Tam Nương là một người điềm tĩnh, người nhà này lại không hề giống dáng vẻ nghèo khổ trong lòng có chút khó chịu, nói mấy loại như khi nào uống rượu mừng, lại có người nói cô vợ trẻ này sẽ không giống cô vợ trước đã chạy mất, sau này hai nhà cách gần nhau vậy, Lục Trạm sẽ phải gánh vác. Lời này nghe vào trong tai Đỗ Tam Nương có chút chói tai, cứ coi như cho qua đi, còn đặc biệt nhắc đến chuyện trước kia, giống như là đang nhắc nhở nàng, nàng chẳng qua là giống làm vợ kế.

Cửa hôn sự lúc trước của Lục Trạm, dù sao cũng là thật sự đã thành thân, mặc dù nữ nhân kia đã bỏ chạy, Lục Trạm cũng đã làm tân lang một lần, thật sự mà nói, Đỗ Tam Nương thật sự là làm vợ kế, chẳng qua những việc này, bình thường không có ai nhắc đến, cũng coi như là không có chuyện này.

Trong lòng Dương thị rất khó chịu, cũng đâm bà ta lại vài câu, Bạch thị vội đứng ra hoà giải, cũng cảm thấy chủ đề vừa rồi không nên nói, nào có ai ở trước mặt người ta nói chuyện trước kia, thật sự làm cho người ta phải chán ghét!

Bạch thị thấy ầm ĩ có chút không vui, cũng cười theo, lôi kéo tay Dương thị nói: "Thông gia, Tam Nương nhà ngươi thông minh tài giỏi, lúc trước làm mai ta hận không thể lập tức đem người cưới vào cửa, bây giờ coi như đã như ý nguyện. Ta đây chính là lấ bảo bối các ngươi về nhà, về sau nàng ở nhà mẹ đẻ như thế nào, thì nhà chồng cũng sẽ như thế, nếu Trạm ca nhi có chỗ nào không giỗ, ta chắc chắn sẽ mắng hắn đánh hắn! Tuyệt đối sẽ không để Tam Nương nhà ngươi bị uất ức, nếu ta có nữ nhi như vậy, ta chắc chắn sẽ coi như là bảo bối, ai cũng đừng hòng bắt nạt."

Lúc này sắc mặt Dương thị đã dịu lại, Bạch thị lại nói: "Bà thông gia, trước đó nhà ta đã đi xem ngày, có được ngày tốt, chỉ là trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, cũng không thể đến cửa nói, bây giờ nhà các ngươi cũng chuyển tới, ta thấy hay là ngày mai nhà các ngươi đến nhà của ta, nói chuyện một chút."

Dương thị cũng có ý đó, cũng may có Lục gia mở miệng nói chuyện. Bởi vì trước đó trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, chính Dương thị còn chưa thu xếp ổn thỏa, dù muốn lo chuyện nữ nhi, nhất thời bà cũng hữu tâm vô lực! Dương thị khẽ gật đầu, vội vàng nói: "Được, được, vậy ngày mai chúng ta sẽ trao đổi một chút!"

Bạch thị cười ha hả, quay đầu nhìn cái người nói chuyện khó nghe trước đó: "Những trưởng bối các người, đều quan tâm Trạm ca nhi, qua không bao lâu nữa, đương nhiên sẽ sắp được uống chén rượu mừng này, đến lúc đó trưởng bối các ngươi phải đến giúp đỡ tiếp đón, không ai chạy được!”

Bạch thị nói vậy, bầu không khí mới dịu lại, mọi người lại chuyện trò vui vẻ, dường như trước đó không xảy ra chuyện gì hết! Gương mặt Đỗ Tam Nương nở một nụ cười máy móc, thấy biểu cảm của mấy họ hàng Lục gia ở đây, có người là thật tâm thật lòng vui mừng, có người thì chính là xem náo nhiệt, còn có nụ cười người kia tương đối giả tạo, xem ra những họ hàng Lục gia này, quan hệ cũng không phải rất là hòa thuận, quay về sẽ hỏi Lục Trạm chuyện này thật kỹ.

Các nam nhân uống rượu cực kỳ sảng khoái, đương nhiên cũng không có cuồn cuộn sóng ngầm như bên nữ nhân. Điều làm cho người ta không nghĩ đến chính là, Trác tiên sinh vẫn luôn tỏ ra là văn nhân lịch sự tao nhã, lại là người có tửu lượng giỏi, ngược lại làm cho mọi người phải thay đổi cách nhìn!

Đa số các nữ nhân đã rời đi, các nam nhân còn đang ở trên bàn uống rượu, Đỗ Tam Nương thấy cha mình bắt đầu nói đớt, ánh mắt lờ đờ, nhìn đã rất là say, ông ấy đang lôi kéo nói chuyện với Trác tiên sinh, cảm ơn ông ấy đã chiếu cố nhà mình, cảm ơn ông ấy dạy bảo Đỗ Phong, đã dạy hắn nên người.

Hôm nay Lục Trạm uống nhiều hơn bình thường, mặc dù còn chưa thật sự say, nhưng có thể thấy rất nhanh sẽ say thôi. Tửu lượng Đỗ Hoa Thịnh không tốt, nhưng lại thích uống rượu, hôm nay trên bàn tiệc, nam nhân Lục gia đều là kẻ sâu rượu, từng người đều đến mời rượu Đỗ Hoa Thịnh, sau đó Lục Trạm thấy nhạc phụ không uống được nữa, liền đứng ra thay mặt ông ấy uống.

Dương thị ở bên cạnh nhìn nam nhân mình uống say đến không biết gì, không khỏi mắng vài câu, Đỗ Tam Nương thở dài, có khách ở đây, luôn muốn để khách nhân hài lòng, làm chủ nhà cũng không thể đến bảo mọi người đừng uống nữa.

Bạch Chỉ ôm nhi tử Trác tiên sinh, Đỗ Tam Nương thấy đứa trẻ đã ngủ say, bảo Bạch Chỉ để đứa trẻ trên giường, Bạch Chỉ cũng chỉ là lắc đầu, thấy hôm nay Trác tiên sinh đã uống rất nhiều, Bạch Chỉ đi đến bên người đại cô nương, thấp giọng nói vài lời với nàng, không bao lâu, đại cô nương chạy đến bên người Trác tú tài, ghé vào lỗ tai ông ấy nói chuyện, bảo ông ấy đừng uống nữa.

Từ sau khi nương tử qua đời, Trác tú tài càng để ý đến hai đứa nhỏ, đặc biệt là nữ nhi, gần như là bảo sao làm vậy, lúc này nữ nhi ngoan bảo ông ấy không uống rượu nữa, Trác tú tài cười nói: "Được rồi, cha không uống nữa, không uống, nghe khuê nữ của ta."

Trác Tú Tài nói không uống rượu liền không uống rượu, ông ấy nói với Đỗ Phong: "Phong nhi, vậy đêm nay con ở nhà đi, không cần đi về với ta."

Trác tú tài đi đường có chút ngả nghiêng, phải có người đỡ, Bạch Chỉ thấy vậy liền muốn tiến lên, Đỗ Tam Nương giữ chặt nàng ấy lại: "Ngươi ôm hài tử, sao có thể đỡ ông ấy. Ngươi không biết, người uống say không hề nói đạo lý sao."

Thấy Trác tú tài muốn, những người khác không cảm thấy thú thú vị gì nữa, cũng nhao nhao đứng dậy nói muốn rời khỏi!

Trác tú tài khi đến là ngồi xe ngựa, xa phu cũng ăn cơm tối ở Đỗ gia, vẫn luôn chờ đợi, thấy chủ tử sắp trở về, vội vàng nhanh chóng đứng lên ngồi chờ ở trên xe ngựa, mặc dù Trác tú tài đi đường không ổn định, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, sau khi ông ấy nói muốn đi, liền đi nhìn con trai mình, gặp đứa bé đã ngủ, Trác tú tài đau lòng, cũng không nói nhiều lời khách khí, vội vàng dẫn người nhà rời đi.

Rất nhanh những người Lục gia cũng rời đi, Lục Trạm giúp đỡ dọn dẹp, Dương thị nói: "Trạm ca nhi, thời gian cũng không còn sớm, con cũng nên về đi. Ở đây không còn việc gì làm nữa."

Đỗ Tam Nương cũng cười nói: "Lục đại ca, hôm nay huynh cũng mệt mỏi rồi, mau về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, ta tiễn huynh."

Lục Trạm thấy mình phải đi, trong lòng cực kỳ không nỡ, thấy Đỗ Tam Nương cũng đã nói như vậy, hắn cũng chỉ đành nghe theo, trong đêm gió lớn, bên ngoài gió thổi cành cây vang lên tiếng xào xạc, phải để Tam Nương ở bên ngoài hứng gió lạnh, Lục Trạm có chút đau lòng.

Hai người ở ngoài phòng, xung quanh hoàn toàn tối đen, chỉ thỉnh thoảng thấy vài lác đác ánh đèn nhỏ nhoi, Lục Trạm nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Muội mau vào nhà đi, ta tự mình về, không cần tiễn ta đâu."

"Ta đâu có muốn tiễn, con đường gần như vậy, lại không xa, ta còn không muốn đi đâu, lại nói trời tối đen như vậy, ta sợ đi một mình trên đường ban đêm!"

Lục Trạm bị lời này làm cho tức cười, tức giận không đúng mà cười cũng không được, đành nhéo cái mũi của nàng: "Muội sợ tối, ta sẽ đưa muội về!"

"Giống như huynh nói, vậy ta còn tiễn huynh làm gì, huynh tiễn ta, ta lại tiễn huynh về, không vui chút nào!"

Lục Trạm vươn tay nắm chặt bàn tay nàng, ngón tay của nàng khá là lạnh, so với nhiệt độ trên tay mình thấp hơn nhiều, Lục Trạm dùng hai tay ôm lấy nàng, dùng sức chút: "Trở về đi, ban đêm gió lớn, rất lạnh, trong nhà ấm áp hơn, để ngươi cùng ta hứng gió lạnh, ta thấy rất đau lòng."

Thật ra trong bóng tối rất khó nhìn rõ gương mặt của hắn, chỉ có cặp mắt kia, mặc kệ bên ngoài thế nào, nàng đều có thể thấy rõ chính mình trong đôi mắt hắn.

"Được rồi, vậy ta đi vào. Nhưng mà ta muốn nhìn huynh đi, chờ huynh đi ta liền đi!"

Lục Trạm ừ một tiếng: "Ta đi đây!"

Đỗ Tam Nương ừ một tiếng, lại thấp giọng nói: "Thực ra mấy ngày không có gặp huynh, ta rất nhớ huynh!"

Lời này làm cho trái tim Lục Trạm mềm nhũn, hắn thấp giọng nói: "Ta cũng nhớ muội, mỗi ngày đều nhớ, nghĩ đến muội đang làm cái gì, sau này chờ muội gả đến, ta liền có thể mỗi ngày gặp muội."

Đỗ Tam Nương đưa tay đẩy hắn: "Được rồi, ta hiểu rồi, không phải ngày mai sẽ đến nhà huynh sao, ngày mai sẽ còn gặp."

Trên gương mặt nở nụ cười, Lục Trạm ừ một tiếng: "Vậy ta về đây, muội về nhà đi."

Lần này Lục Trạm thật sự nhấc chân bước đi, Đỗ Tam Nương thở dài, cũng quay đầu vào nhà.

Đỗ Hoa Thịnh uống say, Dương thị đang trách mắng ông ấy, Đỗ Hoa Thịnh không đáp lời, chỉ là buồn bực ngồi đó. Đối với hai người này, Đỗ Tam Nương cảm thấy hai người họ thật là xứng đôi, nương là một người có cá tính mạnh, lại ăn nói chua ngoa, tính tình như hỏa pháo, cha là một cái hũ nút, mỗi lần hai người cãi nhau ông ấy đều không mở miệng nói cái gì, mỗi lần cãi nhau cơ bản đều là do một mình Dương thị trình diễn, Đỗ Hoa Thịnh lại không quan tâm đến bà ấy, tự mình cũng thấy nhàm chán, không có nói gì nữa.

Dương thị thì thầm vài câu, cuối cùng cũng liền ngậm miệng lại, nhận mệnh đến đỡ Đỗ Hoa Thịnh, rửa mặt cho ông ấy, rửa chân, đỡ ông ấy lên giường ngủ.

Tứ Nương ở bên cạnh Đỗ Phong, Tứ Nương đã có chút buồn ngủ, thỉnh thoảng ngáp một cái, Đỗ Tam Nương bảo hai đứa trẻ vào nhà, rửa mặt rửa chân rồi lên giường đi ngủ. Tuy nói hôm nay ngày dọn nhà, nhưng Đỗ Phong lại có vẻ trầm mặc, không nói nhiều, cũng không phải là không vui, chỉ là nhìn giống như có tâm sự.

Đỗ Tam Nương cười nói: "Phong ca, có phải đệ có tâm sự gì không?"

Đỗ Phong lắc đầu, Đỗ Tam Nương nói: "Đệ là đệ đệ ta, cảm xúc đệ không đúng lắm, rốt cuộc có phiền muộn gì, đệ cứ nói ra để mọi người chúng ta cùng nhau giải quyết."

Đỗ Phong nhìn nàng, thật lâu mới nói ra: "Tỷ, đệ muốn dọn ra ở, không muốn ở trong nhà Trác tiên sinh nữa."

Đỗ Tam Nương cười nói: "Ta còn tưởng là chuyện gì, dù đệ không nói, tỷ tỷ cũng sẽ đi tìm Trác tú tài, lúc trước cho đệ đến nhà Trác tiên sinh, cũng là bởi vì cách xa nhà, thứ hai, lúc trước nương tử Trác tiên sinh qua đời, ông ấy đã nhận đệ làm đệ tử, đệ ở bên cạnh ông ấy, cũng có thể giúp tâm trạng ông ấy tốt hơn rất nhiều. Hiện tại chúng ta đã vào thành ở, đương nhiên đệ phải về nhà, sao vậy, đệ nghĩ chúng ta không cần đệ sao?"

Đỗ Phong mở miệng cười nói: "Đệ thấy mọi người đều không có nói đến chuyện này, đệ cứ tưởng mọi người đã quên đệ. Ở chỗ sư phụ cũng rất tốt, đối xử đệ như con ruột, nhưng mà đệ là họ Đỗ, cũng không phải họ Trác, sao có thể luôn ở chỗ sư phụ. Tỷ tỷ đã nói như vậy, vậy đương nhiên đệ sẽ tin tỷ!"

Đỗ Tam Nương bất đắc dĩ thở dài, đúng là bây giờ không thể coi thường tâm tư của đứa nhỏ này, mà điều quan trọng là hắn thích giữ chuyện ở trong lòng, nếu cứ như thế này mãi, chờ hắn trưởng thành rất nhiều chuyện sẽ càng không nói ra! Nếu là về sau cưới nương tử là một cô nương hoạt bát, khéo hiểu lòng người thì cũng thôi đi, dựa theo tính cách của Đỗ Phong, nàng sẽ không tin sẽ có mâu thuẫn gì với cô vợ trẻ có tính cách khác mình!

"Phong ca, từ khi đệ đi học, tỷ tỷ thấy đệ càng ngày càng thay đổi, có rất nhiều điểm tốt, chúng ta đều rất cao hứng, nhưng cũng có rất nhiều khuyết điểm, người làm tỷ tỷ này rất lo lắng cho đệ. Cái đứa nhỏ này chuyện gì cũng giấu trong lòng, không muốn nói ra, đệ nghĩ nó rất khó khăn, nhưng đệ thấy đó, sau khi đệ nói ra, chúng ta cũng sẽ không cảm thấy nó khó khăn nữa! Phong ca, tỷ tỷ hi vọng đệ vẫn là Đỗ Phong trước kia, hoạt bát, lanh lợi, mà không phải Đỗ Phong trầm tĩnh như bây giờ, hài tử nên có dáng vẻ của hài tử, thế giới người lớn sẽ có người lớn giải quyết, đệ là một đứa trẻ thì có thể làm gì chứ? Cho nên, bây giờ độ tuổi của đệ, chỉ nên nghĩ đến chuyện của đệ, mà không phải những chuyện quá khứ kia!"

Đỗ Tam Nương nheo mắt lại, nghĩ nghĩ, nàng lại nói: "Những lời này của tỷ tỷ, cũng không phải có ý gì khác, đệ rất tuyệt, cũng rất ưu tú, chỉ là bây giờ chuyện gì đệ cũng đặt ở trong lòng, không nói chuyện với người thân bên cạnh, lâu dài chẳng những tính cách trở nên cổ quái, mà cơ thể cũng sẽ suy sụp, đệ cần phải hòa đồng hơn, nếu đệ cảm thấy không nói chuyện được với người nhà, vậy thì hãy nói với bằng hữu, với tuổi này của đệ rất đơn thuần, hãy cố gắng hưởng thụ mấy năm ngắn ngủi này, chờ lớn rồi thì người lớn sẽ có phiền não của người lớn. Đệ kết giao với mấy vị hảo bằng hữu, thỉnh thoảng ra ngoài chơi, đây mới là việc với tuổi đệ nên làm. Trong nhà còn có tỷ tỷ, đệ đừng có lo nhiều!"

Dương thị từ trong nhà ra, thấy tỷ đệ hai người đang nói chuyện, bà cười nói: "Đang thì thầm gì chứ, ta vừa ra lại không nói nữa, còn sợ ta nghe thấy sao."

Đỗ Tam Nương cười nói: "Sao có thể chứ, chúng con đang nói hôm nay mọi người rất là vui, đệ đệ nói dọn ra khỏi nhà Trác tiên sinh muốn về nhà ở, đương nhiên con ủng hộ đệ ấy."

Dương thị vỗ ót một cái, nói: "Ngược lại ta thật sự quên chuyện này mất, cũng may có con nhắc. Bây giờ chúng ta có nhà ở, đương nhiên không thể lại ở lại trong nhà Trác tiên sinh, Trác tiên sinh cao thượng, nhưng sao chúng ta có thể da mặt dày như vậy, đi, ngày mai ta cùng Đỗ Phòng đến nhà Trác tiên sinh nói chuyện."

Đỗ Tam Nương cười nhìn Đỗ Phong: "Đệ xem đi, chẳng vậy là xong rồi sao."

Sáng sớm ngày hôm sau, Dương thị muốn dẫn Đỗ Phong đến Trác gia, nhưng trong nhà vừa dọn dẹp, cũng không có gì lấy ra được, Dương thị đếm số trứng góp được, chỉ có hơn hai mươi quả, chưa đến ba mươi, bà lại đến bên cạnh hàng xóm mua một ít, góp đủ năm mươi cái, lại tự đem hai con gà mà nhà mình nuôi, ngoài ra còn có trước đó dọn nhà còn dư mấy hạt kê, cũng để cho Đỗ Hoa Thịnh bỏ vào bao, thật sự không thể đem ra được gì nữa, bà ấy mới coi như thôi.

Đến Trác gia, Trác tú tài đã bình phục, không còn dáng vẻ say rượu như hôm qua, ông ấy gặp mẹ con Đỗ Phong, Dương thị mở miệng nói thỉnh cầu của mình, lại biểu đạt vô cùng cảm tạ, Trác tú tài rất hài lòng người đệ tử này, cũng cực kỳ yêu thích, nghe là phải để hắn về nhà ở, mặc dù Trác tú tài có chút không nỡ, nhưng vẫn đồng ý, ông ấy không hề nhận đồ của Dương thị, cuối cùng vẫn là do Bạch Chỉ ra mặt, nói vài lời, Trác tú tài đành phải nhận.

Đỗ Phong phải đọc sách, Dương thị sau khi rời khỏi Trác gia, hấp tấp chạy về nhà, bà còn phải đi Lục gia, hôm nay còn phải nói không ít chuyện.

Buổi tối hôm qua Dương thị nghe Nhị thẩm Lục Trạm nói mai sẽ thương lượng chuyện hôn sự của hai người họ, cả đêm đều không ngủ được, vừa cao hứng, vừa có loại cảm xúc không nỡ, cuối cùng tự mình còn lén lau nước mắt, sau này hài tử sẽ thành của nhà khác, mặc dù cách không xa, nhưng Dương thị vẫn không nỡ, cho dù Lục gia nói dễ nghe, nhưng bà chỉ sợ đối phương chỉ nói vậy thôi, sẽ không thật sự đối tốt với nữ nhi của mình, đợi chút nữa bà phải nói chuyện này cho tốt, nói cho rõ ràng.

Mặc dù Bạch thị lo liệu chuyện này, nhưng quan trọng nhất vẫn là Lục Trạm, chuyện hôn sự bà ấy vẫn phải hỏi qua Lục Trạm, lần trước Lục Trạm thành thân chẳng có chút lòng thành nào, hắn làm tân lang rất là tùy tiện, nhưng lúc này hắn rất nghiêm túc, rất vui mừng khi cưới nàng, Lục Trạm muốn làm lớn, thậm chí ngay cả sắp xếp tiệc rượu, ăn gì hắn đều suy nghĩ kỹ, còn nói đến lúc đó hắn muốn cưỡi ngựa của mình, khiêng kiệu dâu đến Đỗ gia, chọc cho Bạch thị thấy tức cười.

Chờ người Đỗ gia đến Lục gia, lần này là ở nhà Bạch thị nói, cũng không có chọn nhà lục Trạm.

"Thông gia đến rồi, mau vào nhà ngồi đi!" Bạch thị cười ha hả kéo tay Dương thị, bà ấy rất là vui, quả nhiên còn vui hơn việc nhi tử mình cưới vợ.

Lục Trạm cũng đã đến trước, nhìn Đỗ Tam Nương, hắn cười về phía nàng, Đỗ Tam Nương cũng khẽ gật đầu, liền theo Dương thị đi vào Lục gia.

"Tam Nương, đến đây, mau đến ngồi gần Nhị thẩm nào, đều là người một nhà, đừng có khách sáo thế!" Bạch thị vẫy tay về phía Đỗ Tam Nương.