Chương 125: Tạ Bân, chàng tuyệt đối đừng có lừa ta

Đỗ Phương ăn đòn liền ngồi yên trong tiệm khóc lóc, nàng ta khóc nháo một trận, trong miệng mắng Tạ Duệ một trận, bởi vì cửa tiệm này là do Tạ Duệ làm chủ, lúc trước Tạ Duệ đánh Đỗ Phương liền dẫn tới không ít người đến vây xem, mặc dù Tạ Duệ lại là một nam nhân mà đánh nữ nhân, người đứng ngoài nhìn rất là khinh thường, nhưng người ra là phu thê, lại là công tử Tạ gia, càng không dám đứng ra nói gì.

Lúc này Tạ Duệ đang rất là tức giận, đôi mắt híp kia đã không to nay giờ mở thật to, nhìn Đỗ Phương với vẻ mặt tràn đầy chán ghét! Nữ nhân này đúng là tìm đường chết, vậy mà dám quậy mối làm ăn của hắn ta! Dù tướng mạo Tạ Duệ không tốt, kém hơn đại ca nhiều, nhưng hắn ta làm việc cũng coi như là ổn định, hiếm khi hôm nay gặp được khách hàng lớn, trước đó Tạ Duệ cũng hơi có lo lắng, liền cẩn thận giới thiệu, không ngờ rằng Đỗ Phương lại chạy tới.

Đỗ Phương che miệng, nàng ta bị ăn cái tát của Tạ Duệ, lực mạnh đến mức hai bên mặt đều in dấu vết tay hồng hồng, mặt Đỗ Phương tê dại, nàng ta nhìn Tạ Duệ, có chút mơ hồ, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Tạ Duệ ra tay với mình, nhưng lần đầu tiên hắn ta ở trước mặt mọi người mà đánh nàng ta!

"Mau cút di, cút về Đỗ gia của ngươi đi, nếu ngươi không đi, ta sẽ gọi người đến! Thật sự là xúi quẩy! Lão tử cưới ngươi thật sự là khổ tám đời!"

Lời này của Tạ Duệ hoàn toàn làm cho lòng Đỗ Phương phải rét lạnh, nàng ta giãy dụa từ dưới đất đứng lên, duỗi ngón tay chỉ vào Tạ Duệ: "Ngươi... Thật là lòng dạ độc ác. Ta đến Tạ gia ngươi, biết ta sống qua như thế nào không? Lúc ở nhà, các tẩu tử ngươi bắt nạt ta, nương ghét bỏ ta xuất thân không tốt, cũng không thích ta, vốn dĩ ta tưởng rằng ở Tạ gia cũng còn có ngươi, nhưng còn ngươi, tính khí nóng nảy, cổ quái, ta ở trước mặt ngươi không dám nói một câu nào, không biết sẽ nói cái gì chọc ngươi tức giận, ta cũng là một nữ nhi trong sạch, từ nhỏ đến lớn cha mẹ chưa hề động một ngón tay nào vào ta, đến nhà ngươi, người liền lấy ta để xả giận. Cha ta bị thương, chẳng qua ta chỉ đi về nhà thăn, về trễ một chút, ngươi liền nổi giận, ngươi là một người con rể, mình cha vợ thụ sai lầm đều không nói đi nhìn một cái, ngươi xem một chút nhà ai con rể có thể như vậy? Chẳng qua ta chỉ nói có một câu thơi, ngươi lại đánh ta, còn bảo nương đón ta về. Tạ duệ, ta không có nợ ngươi, sao ngươi lại phải sỉ nhục ta như vậy!"

Tạ Duệ lạnh lùng nhìn nữ nhân ngồi ở dưới mặt đất, lớp trang điểm trên mặt nàng ta, bị nước mắt nước mũi làm nhòe đi, tóc cũng rối bù, dáng vẻ này chẳng có chút xinh đẹp nào như ngày thường, vậy mà lúc trước hắn ta cảm thấy người nữ nhân này có dung mạo thật xinh đẹp, thật đúng là mắt bị mù!

Tạ Duệ thấy xung quanh người đến càng ngày nhiều, trong lòng càng tức giận, tính cách hắn ta u ám, sống dưới ở cái bóng đại ca lâu dài, trong lòng hắn ta tràn đầy oán hận, hôm nay Đỗ Phương lại ầm ĩ như vậy, thì sao hắn ta có thể nể chút tình cảm phu thê mỏng manh này, lập tức gọi hỏa kế trong cửa tiệm bắt Đỗ Phương, ném ra ngoài phòng.

Đỗ Phương lệ rơi đầy mặt, thấy Tạ Duệ tuyệt tình như vậy, quả nhiên là sinh lòng tuyệt vọng, một người nam nhân như vậy, lại là trượng phu của mình!

"Tạ Duệ, ngươi sẽ hối hận!"

Thấy Đỗ Phong ở ngoài phòng gào thét, Tạ Duệ không thèm quan tâm cười lạnh một tiếng, nhìn mọi người vây quanh nói: "Tất cả giải tán đi, giải tán hết đi, chẳng có gì hay để xem hết. Phu thê đánh nhau, các ngươi còn muốn thò một chân vào sao?"

Chuyện giữa phu thế, đám người làm gì dám nói, hơn nữa vị này còn là công tử Tạ gia, rất nhanh quần chúng vây xem bỏ đi, Tạ Duệ vừa cầm bàn tính vừa nói, một bên chửi bới nói: "Đồ nữ nhân chết tiệt này, thật sự là nên bỏ ngươi!"

Bên kia Đỗ Phương thất hồn lạc phách, nàng ta nhìn đám người xung quanh lui đến, đều cảm thấy người ta là đang chê cười mình, Đỗ Phương cảm thấy mình giống như bị lột sạch, nàng ta che mặt chạy nhanh về phía trước, chạy đến con hẻm nhỏ ít người một mình khóc một lúc lâu, chờ đến khi cảm xúc nàng ta ổn định, nàng ta lau mặt, trong lòng bắt đầu suy nghĩ cách nào mới có thể trở về Tạ gia một lần nữa.

Cứ mãi ở nhà mẹ đẻ vậy cũng không tốt, bây giờ cha mẹ lại đang ầm ĩ, không có kiêng dè mình, thấy sau khi nàng ta vẫn luôn ở nhà mẹ đẻ, đương nhiên sẽ nói, đến lúc đó chẳng phải sẽ càng mất mặt sao!

Lúc Đỗ Phương về đến nhà, trong nhà đang náo loạn, hôm nay Đỗ Hoa Luân cùng thê tử lại cãi nhau một trận, các chủ tử cãi nhau, các hạ nhân phía dưới không muốn làm việc, có thể chuồn êm liền chuồn êm, Đỗ Phương cúi đầu đi vào viện, lại không nhìn thấy bóng dáng ai hết.

Chẳng qua nàng ta không rảnh để ý đến, tự mình đi vào viện tử, Xuân Nha thấy dáng vẻ của nàng ta trở về, liền kinh ngạc đến mắt trợn mắt hốc mồm, lại cầm y phục phủ thêm nàng ta, ôm nàng ta vào nhà, một bên nhỏ giọng hỏi: "Nương tử đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lòng Đỗ Phương chua xót, lập tức chảy nước mắt, nàng ta nắm chặt tay Xuân Nha, có chút cười cười tự giễu, không nghĩ đến người quan tâm mình nhất lại là nha hoàn này, chính là cha mẹ cũng chỉ biết tính toán cho chính mình, nhìn mình có thể từ Tạ gia mang nhiều chỗ tốt cho bọn họ.

"Xuân Nha, là Tạ Duệ, hôm nay ta đến cửa tiệm tìm Tạ Duệ, hắn ta không phân trắng đen đã đánh ta, ta cũng không biết đã chọc hắn chỗ nào. Xuân Nha, ngươi nói xem, khoảng thời gian này ta phải sống sao đây?"

Nghe thấy nói là Tạ Duệ đánh, Xuân Nha hiểu rõ, cô gia cùng nương tử nhà mình đánh nhau cũng không phải là lần 1, lần 2, chỉ là trước kia ở trong viện mình, làm gì có đánh nhau trước mặt người khác như bây giờ, Xuân Nha nhìn vết thương trên mặt nàng ta, cũng bị dọa sợ, thường nói đánh người không đánh mặt, mặt mũi nữ nhi quan trọng như vậy, sao có thể động vào.

Bởi vì tính nết của Tạ Duệ, Xuân Nha chưa hề nghĩ đến sẽ bò lên giường Tạ Duệ, vẫn là nghĩ đến Tạ bân, Tạ Bân rất hào phóng với nữ nhân, còn nữa, hắn ta cũng sẽ không đánh nữ nhân như Tạ Duệ.

Đỗ Phương nắm chặt tay Xuân nha, Xuân Nha cau mày, gần như là muốn kêu đau, chỉ là nàng ta đã quen giả vờ trước mặt Đỗ Phương, dù có đau cũng không nói, nhưng mà quá đau, nàng ta mới nhỏ giọng rên khẽ một tiếng, nói ra: "Nương tử, tính tình cô gia chính là như vậy, bây giờ Tạ lão gia đối với lão gia chúng ta đã sinh lòng bất mãn, nếu việc này lúc trước, để lão gia đi nói chuyện và nhận lỗi, có lẽ Tạ Duệ sẽ còn thu liễm, nhưng bây giờ..."

Đỗ Phương căn bản là không hề mong chờ vào cha nương mình, nàng ta rất hiểu rõ bản tính của bọn họ, nếu không sao lại gả nàng ta đến Tạ Duệ! Đỗ Phương lau nước mắt, thấy tay Xuân Nha bị mình bóp chặt đến mức có dấu, Đỗ Phương có chút áy náy, lúc này nàng ta mới buông ta, bên trong miệng nói: "Trông chờ vào cha ta, ta là không mong chờ vào được, Tạ Duệ là người coi trọng thể diện, lần này nhà ta vứt thể diện hắn ta như vậy, ra tay từ chỗ hắn ta không tiện, vì kế hoạch hôm nay, cũng chỉ có thể xem bắt đầu từ chỗ Tạ Bân không, miễn hắn ta còn có chút tình nghĩa với ta, liền sẽ không để ta tiếp tục ở tại nhà mẹ đẻ..."

Nhắc đến nhân tình, trong lòng càng là thương tâm, đời này nàng ta cùng Tạ Bân cũng không thể danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ!

Xuân Nha cũng cảm thấy vậy, nếu mà Tạ Duệ vẫn luôn không đến đón Đỗ Phương, thì nàng ta sẽ chỉ mãi ở nơi đây, những ngày này Xuân Nha đi theo Đỗ Phương đến Đỗ gia, đối với nàng ta rất là dày vò, cuộc sống ở Đỗ gia so với Tạ gia không thể nói là kém một chút, nàng ta không biết đã bao lâu mình chưa ăn miếng thịt nào.

Tròng mắt Xuân Nha đảo vòng, nói: "Nương tử, không bằng bắt đầu ngày mai, Xuân Nha ở bên ngoài chặn người, xem có thể gặp được đại công tử không, đến lúc đó liền nói nương tử muốn gặp ngài ấy, đến lúc đó nương tử lại nói kỹ với ngài ấy."

Nói đến đây Xuân Nha lại mím môi, nhìn qua bụng Đỗ Phương: "Nương tử, ngươi cũng đừng trách Xuân Nha nói chuyện không dễ nghe, đại hộ nhân gia này chính là coi trọng nhân khẩu thịnh vượng, nương tử vào cửa cũng lâu như vậy, bụng chẳng có chút động tĩnh nào, chỉ sợ trong lòng cô gia bọn họ có ý kiến. Nếu như bên trong bụng của người có cốt nhục Tạ gia, ngược lại chắc chắn bọn họ sẽ thay đổi vẻ mặt khác."

Hài tử, Đỗ Phương sờ lấy bụng của mình, những ngày này nàng ta luôn lén uống chén thuốc tránh thai, một là không muốn sinh con cho Tạ Duệ, hai là nàng ta tham lam ấm áp mà Tạ Bân cho, không muốn nhanh như vậy mà có hài tử để trói buộc mình.

Nhưng hôm nay bị sỉ nhục, cũng làm cho Đỗ Phương đã hoàn toàn hiểu rõ, nam nhân không đáng tin cậy, nữ nhân chỉ có thể dựa vào hài tử.

Đỗ Phương suy nghĩ, nói với Xuân Nha: "Chuyện hài tử, liền thuận theo tự nhiên, ngươi tìm Tạ Bân trước đi rồi nói."

Ban đêm Đỗ gia cũng vắng ngắt, trong lòng Đỗ Phương cũng khó chịu, muốn nói cha nương đừng ầm ĩ, nàng ta còn nói không ra miệng, tính tình hai người bướng bỉnh, không ai đều muốn khuất phục.

Đỗ Phương nhìn bóng đêm đen kịt, trong lòng một mảnh bi thương, người trong lòng mình đã sớm là phu quân của người khác, bóng đêm từ từ buông xuống, cũng không biết đêm nay lại ở trong lòng ôn nhu hướng nào! Đỗ Phương than nhẹ một tiếng, trong lòng cực kỳ chua xót, tan nát cõi lòng, nàng ta nghĩ mình có chút đã hiểu nương, nhìn đám nữ nhân vây quanh cha mình như vậy, lại có nữ nhân nào mà bằng lòng nhường phu quân mình chứ, nhìn đại hộ nhân gia tam thê tứ thϊếp như thế, cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Thói đời này, bất công với nữ nhân như thế, nếu sớm biết bây giờ mình khổ sở vậy, còn không bằng tìm nhà bình thường là được rồi!

——

Qua hai ba ngày, Xuân Nha thường đi con đường Tạ Bân thường qua để chặn người, mỗi qua đi qua lại không công, nàng ta cũng không biết được Tạ Bân đi đâu, nhưng bảo nàng ta dễ tìm, nhưng hôm nay chỉ có Tạ Bân, thì chủ tớ các nàng mới có thể mau chóng trở về Tạ gia, nàng ta cũng không muốn tiếp tục chờ đợi ở Đỗ gia, căn bản không phải nơi người ở.

Gần đây Tạ Bân bị nữ nhân trong hậu viện quấy rối đến đau cả đầu, nha hoàn thông phòng trong viện hắn ta mang thai, chờ lúc Tạ Bân biết tin, thì hài tử trong bụng đã bị một chén thuốc xóa sạch, Tạ Bân gần như là phẫn nộ, nhìn chằm chằm Khâu thị, hắn ta ít con, cho tới bây giờ không có nam đinh nào, hết lần này tới lần khác bị nương tử của mình là một người đàn bà đanh đá, chính nàng ta sinh ra một thứ hàng lỗ vốn không sinh ra được nhi tử, không chấp nhận được nữ nhân sinh con, mỗi lần người nào có nàng ta liền cho một bát thuốc để xóa sạch.

Tạ Bân cực kỳ buồn phiền, một bên thương tiếc đứa trẻ không gặp mặt được kia, nói không chừng đứa bé kia là con trai đó?

Nghĩ tới đây, Tạ Bân vàng hận Khâu thị, phụ nhân ác độc này, ỷ vào thế lực ở nhà mẹ đẻ, ép hắn ta đến thở không nổi, một ngày nào đó, hắn ta muốn nữ nhân này biết thế nào là lợi hại!

Hôm nay sắc trời còn tốt, Tạ Bân liền ra cửa, chuẩn bị tìm một chút việc vui để tiêu khiển, cũng để tiêu trừ xui xẻo, hắn ta không muốn đi tìm Đỗ Phương, bây giờ trong lòng Tạ Bân có chút chán đoạn quan hệ này, Tạ Bân đi trên đường chẳng có chút mục đích nào, thấy có một hai tiểu nương tử dung mạo xinh đẹp đi qua liền nhìn lại.

"Tỷ, muội muốn ăn cái này? Thật đẹp!"

Sau khi Tứ Nương vào thành, vẫn còn hưng phấn, trước kia con bé vào thành không nhiều, nhưng bây giờ đã khác, nhà ở ngoài thành, rất gần.

Đỗ Tam Nương cười cười, nói: "Được, mua cho muội. Muội muốn hình gì, thì bảo lão gia gia làm cho muội."

Tứ Nương gật gật đầu, con bé nhìn những đứa trẻ khác cầm mấy đồ chơi bằng đường ở trong tay, trong lòng cực kỳ hâm mộ, hận không thể lập tức có một chiếc dành riêng cho mình, chỉ là đám trẻ em vây quanh gian hàng của người làm thủ công, nhất thời Tứ Nương không chen vào được, chỉ có thể ở bên ngoài đứng đó sốt ruột.

Đỗ Tam Nương nhìn dáng vẻ bồn chồn của con bé, Tứ Nương thấy tỷ tỷ chế nhạo, vẻ mặt có chút không yên tâm, dậm chân, lúc này Đỗ Tam Nương cười ra tiếng, muội muội này của nàng, là một đứa trẻ cực kỳ đáng yêu.

Đỗ Tam Nương đối xử với Đỗ Tứ Nương có lúc cưng nhiều hơn với Đỗ Phong, có đôi khi nàng không nhịn được mà nghĩ, sau này mình và Lục Trạm mà có một nữ nhi thì chắc chắn nàng sẽ sủng nữ nhi đến tận trời, nàng hi vọng hài tử có đôi mắt giống Lục Trạm, đôi mắt Lục Trạm rất là đẹp, ánh mắt cũng rất đặc biệt.

Tiếng cười khúc khích của nữ tử vang vào trong tai, tuy nói là còn không có thấy người, nhưng nghe cực kỳ êm tai và thoải mái, Tạ Bân lập tức hứng thú, tròng mắt đảo quanh tìm chủ nhân của âm thanh, cuối cùng hắn ta thấy Đỗ Tam Nương cầm rổ trong tay đứng cách đó không xa.

Hai mắt Tạ Bân không khỏi sáng lên, hắn có ấn tượng tốt với vị tiểu nương tử này, lúc này thấy đối phương chỉ ăn mặc đơn sơn, trên mặt cũng không có son phấn gì, nhưng chính là rất đẹp, bàn tay cầm quạt của Tạ Bân run rẩy một chút, lại cẩn thận chỉnh sửa y phục và khăn nho trên đầu, hôm nay Tạ Bân ăn mặc chính là dáng vẻ của một văn nhân nhã sĩ, mặc dù hắn ta không có học vấn gì, chỉ cần không mở miệng, thì nhìn vẫn ra dáng.

Tạ Bân nhìn vị tiểu nương tử kia, càng nhìn càng thấy trong lòng ngứa ngáy, diện mạo của nàng còn đẹp hơn vị đường tỷ Đỗ Phương kia, có một tiểu cô nương chạy về phía nàng, tiểu nương tử kia cười cười sờ chóp mũi cô bé, rất là sủng ái, nụ cười kia cực kỳ đẹp mắt, dường như làm cho trái tim Tạ Bân phải run rẩy.

Đỗ Tam Nương nắm lấy cánh tay nhỏ của Tứ Nương, đi đến chỗ người làm kẹo đường thủ công kia: "Lão gia gia, làm cho con một con bươm bướm đi."

Lúc này Tứ Nương mới cười, cô bé nắm chặt tay Đỗ Tam Nương, ở một bên ngóng chờ nhìn, chỉ sợ con bướm bướm của mình bị người khác cầm đi.

Đây là đôi tỷ muội xinh đẹp! Tạ Bân nghĩ như vậy, mặc dù đứa trẻ kia vẫn còn nhỏ, dáng dấp vô cùng tốt, rất giống Đỗ Tam Nương, đáng tiếc chính là tuổi vẫn còn quá nhỏ.

Tạ Bân có chút tiếc nuối, lại đem ánh mắt nhìn về phía Đỗ Tam Nương, người lớn dù là tuổi tác hay dung mạo, đều là không thể chê.

Tạ Bân nghiêm túc nhìn, nhìn thấy người thợ thủ công đã làm xong con bươm bướm, hắn ta bước đến đó, giả bộ dáng vẻ như là có hứng thú, mở miệng nói: "Con bươm bướm này thật là đẹp, lão bá, ta muốn nó?"

Tứ Nương nghe có người muốn lấy con bướm bướm của mình, lập tức sốt ruột: "Đây là của ta, là làm cho ta, không phải của người!"

Tạ Bân đã lấy tiền ra, giả vờ muốn đưa đến, Tứ Nương lập tức lay tay áo Đỗ Tam Nương: "Tỷ, là của muội, là của muội..."

Gấp đến độ muốn chảy nước mắt.

Đỗ tam nương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đối phương một chút, tuy lúc trước nàng đã gặp qua người Tạ gia, nhưng cũng không có nhớ rõ, lúc này thật đúng là không có ấn tượng gì với vị đại công tử Tạ gia này, chỉ là nhìn đối phương ăn mặc không tầm thường, nàng vội vàng liếc nhìn một cái rồi bỏ qua một bên, nói ra: "Vị công tử này, thật không tiện, con bươm bướm này là làm cho muội muội ta, nếu công tử thích, chờ một chút là được."

Người thợ thủ công làm con bươm bướm kia cười ha hả nói: "Vị công tử này, đây đúng là làm cho vị tiểu nương tử này. Hay là công tử chờ thêm một chút đi."

Thật sự Tạ Bân cũng không có muốn thứ này, chẳng qua là muốn đến nói chuyện với nàng, chỉ là nghe giọng điệu này của đối phương, hình như không có nhận ra mình, trong lòng Tạ Bân lại có chút cao hứng, tiếp theo lại không quá vui.

"Thì ra là của vị tiểu nương tử này, tiểu sinh thất lễ!"

Đang khi nói chuyện, Tạ Bân đặt tiền đồng đến trước mặt người làm thợ thủ công: "Nếu tiểu sinh đã mạo phạm tiểu nương tử, vậy đồ chơi làm bằng kẹo đường này làm bồi lễ, coi như là xin lỗi."

Tạ Bân cũng đã đọc sách mấy năm, mặc dù không có học ra thành tựu gì, vẫn có điều kiện ra vẻ một thư sinh, hôm nay đi ra ngoài hắn ta ăn mặc theo dáng vẻ người học thức, đương nhiên thì có thể nói chuyện, trước tiên tạm nhìn tiểu nương tử này nói như thế nào.

Đỗ Tam Nương có chút khó hiểu, đây là có chuyện gì vậy?

Có tiền nhưng là không biết dùng thì đầu chính là bị ngâm vào nước, hắn ta muốn mua thì chờ một lúc là được, còn muốn tiền thay mình là có ý gì đây.

Đỗ Tam Nương cũng lấy tiền ra, đặt lên bàn, một bên khoác tay nói: "Không cần đâu, công tử tự mua đi."

Con bướm bướm cũng đã làm xong, sau khi Đỗ Tam Nương nhận lấy, liền đưa cho Tứ Nương, Tứ Nương cầm ở trong tay, cười ha hả liếʍ một ngụm: "Tỷ, thật ngọt. Tỷ, người nếm thử đi."

"Tỷ tỷ không thích ăn, muội ăn đi. Chúng ta nên trở về nhà thôi!"

Nói xong kéo tay Tứ Nương, cũng không quay đầu lại liền rời đi.

Tạ Bân ở phía sau lưng nhìn, thấy nàng căn bản không hề quan tâm đến mình, Tạ đại công tử chưa hề nếm qua thất bại trong lòng liền tức giận!

Thợ thủ công nhìn Tạ Bân hỏi: "Công tử, người có muốn làm con bươm bướm không?"

Mắt thấy nhìn giai nhân đã đi xa, đương nhiên không thể đứng ngây ngốc ở đây, hắn ta nhìn thấy người thợ thủ công ăn mặc rách nát, nhíu mày lại, kiên quyết nói: "Không cần!"

Nói xong cũng không quay đầu lại mà bỏ đi, thợ thủ công cười cười, chỉ vào đống tiền trên bàn nói: "Công tử, tiền của người?"

Người kia căn bản không hề quan tâm đến, thợ thủ công mím môi, cất tiền vào, lại lắc đầu: "Hiện tại những công tử này, thật sự là càng ngày càng không có đứng đắn."

Tạ Bân vô tình gặp được Đỗ Tam Nương, bởi vì đối phương không có nhận ra mình, trong lòng của hắn cực kỳ khó chịu, hơn nữa lại không hề quan tâm đến hắn ta, trực tiếp rời đi, càng làm cho trong lòng Tạ Bân tức giận.

Tạ Bân mím môi, sắc mặt có chút khó coi.

"Ơ, đại công tử Tạ gia chúng ta sao thế?"

Bên cạnh vang lên âm thanh lanh lảnh mang theo chút trêu chọc, lại có chút ghen tỵ trong đó.

Vốn dĩ tâm trạng Tạ Bân đã không tốt, quay đầu nhìn, thấy là Xuân Nha, hắn ta nói: "Là ngươi, sao thế, có việc gì?"

Giọng điệu hắn ta vô cùng không tốt, so với khi đối mặt nữ nhân kia chính là hai thái độ, vừa rồi Xuân Nha đã nhìn thấy đại công tử, làm cho nàng ta sướиɠ đến phát điên, có trời mới biết mấy ngày nay nàng ta chạy đi tìm đến muốn gãy cả chân, nếu mà Tạ Bân vẫn không xuất hiện, trở về chỉ sợ Đỗ Phương không dễ báo cáo, may mắn hôm nay vậy mà gặp được, nhưng lại trông thấy hắn ta đang đùa giỡn với nữ nhân khác.

Đây mới là chỗ làm cho Xuân Nha vui, Tạ Bân luôn không đứng đắn trước nữ nhân, nhưng mà đối với mình lại coi như không thấy, mặc kệ chính mình đã nói bóng gió bao nhiêu lần, hắn ta giả vờ như không hiểu, Xuân Nha thấy khó hiểu, rốt cuộc mình có chỗ nào không tốt, nói về dung mạo, Xuân Nha tự nhận mình không hề thua kém Đỗ Tam Nương chút nào.

"Rất lâu rồi không thấy Đại công tử, Đại công tử vẫn là phong lưu phóng khoáng như cũ, thấy cô nương xinh đẹp liền mất hồn!"

Tạ Bân mỉm cười, không hề quan tâm sự châm chọc của nàng ta: "Cô nương xinh đẹp mà, nam nhân nào mà chẳng thích, Xuân Nha, ngươi thấy nói có đúng không? Nếu mà diện mạo xấu xí, chính là muốn tự đề cử mình, đều bị ghét bỏ!"

Sở dĩ Tạ Bân không ra tay với Xuân Nha, một là Xuân Nha là người của Đỗ Phương, quan hệ của hắn ta cùng Đỗ Phương còn phải có người yểm hộ, cái thứ hai, là Tạ Bân phát hiện tuy Xuân Nha chỉ là một nha hoàn, nhưng lại có chủ ý riêng, một người như vậy, nếu mà mình dính vào, sẽ khó rời khỏi, một nha hoàn có chủ ý quá nhiều, Tạ Bân không muốn dính vào.

Xuân Nha bị nghẹn lời, trong lòng vô cùng oán hận, đây chẳng phải đại công tử đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói mình dung mạo khó coi! Rốt cuộc nàng ta vẫn nhịn được, cuộc sống mấy năm trước, đã sớm làm cho Xuân Nha học cách bảo vệ mình, dù là trong lòng hận đến muốn chết, trên mặt chẳng có lộ ra biểu cảm chút nào.

"Đại công tử thật đúng là biết nói đùa, được rồi, không nói những thứ này nữa, không biết mấy ngày gần đây đại công tử có rảnh không, nương tử nhà ta muốn gặp đại công tử một chút."

Tạ Bân lập tức liền muốn từ chối, nhưng cuối cùng lời đến khóe miệng vẫn là không có nói ra, chỉ là nói: "Mấy ngày gần đây, có lẽ là không tốt lắm, tam đệ của ta còn đang buồn bực đây, cho dù ta là đại ca của hắn, chuyên trong viện hắn, ta không thể xen vào."

Không cần nghĩ, Tạ Bân biết Đỗ Phương đang muốn cái gì, mấy ngày trước đây Tạ Duệ ở trong cửa tiệm đánh Đỗ Phương trước mặt nhiều người, Tạ Bân cũng đã nghe thấy, sau khi nghe chuyện, Tạ Bân cảm thấy Tạ Duệ chẳng có gì sao, phản ứng đầu tiên là mình nhặt được chiếc giày Tạ Duệ ghét bỏ, thật đúng là làm cho hắn ta khó chịu.

Xuân Nha không ngờ đến hắn ta sẽ từ chối, mặc dù không có nói rõ, nhưng Xuân Nha làm nha hoàn nhiều năm như vậy, sao có thể không có nhãn lực chứ, đương nhiên là hiểu ý hắn ta.

Xuân Nha cười ha hả nói: "Đại công tử, tốt xấu gì một ngày phu thê thì trăm ngày cũng phu thê, Đại công tử sẽ không tuyệt tình như vậy đi."

"Lúc nãy nhìn vị nương tử kia là đường muội của vị nương tử nhà ta, sao thế, Đại công tử cảm thấy có hứng thú với vị đường muội của nương tử nhà ta sao? Có muốn nương tử nhà ta giúp đỡ không?"

Tạ Bân cau mày, nhìn chằm chằm Xuân Nha nói: "Thân là nha hoàn, thì hãy làm tốt bổn phận nha hoàn của mình, lời gì nên nói, lời gì không nên nói, không cần ta phải nhắc nhở ngươi chứ. Xuân Nha, trở về nói cho nương tử nhà ngươi biết, là ngày mai ta sẽ đi qua."

Xuân Nha gật đầu cười: "Nô tỳ biết đại công tử là một người thương hoa tiếc ngọc, Xuân Nha sẽ trở về bẩm báo, mong rằng Đại công tử sớm đến, đừng để nương tử nhà nô tỳ phải đợi lâu."

Tạ Bân nhìn Xuân Nha, trong lòng cực kỳ khó chịu, hôm nay lại bị một kẻ nha hoàn thấp kém đến chất vấn, cũng được, rốt cuộc hắn ta cùng Đỗ Phương đã có một đoạn tình cảm như vậy, xem nàng ta muốn cái gì.

Bên kia sau khi Xuân Nha rời đi, cũng không lập tức trở về, ngược lại chạy tới cửa thành, nàng ta cũng phải xem một cái, cả nhà Đỗ Tam Nương kia đang ở chỗ nào?

Lúc trước nghe nói nhà cửa, ruộng đất của bọn họ đã bị lấy đi hết, là bị đuổi ra ngoài, có lẽ là nghèo đến trắng tay, không có cái gì mới đúng, vậy sao hôm nay nhìn thấy, vậy mà căn bản không hề nghèo túng như tưởng tượng?

Đỗ Tam Nương cũng không có đem chuyện mình gặp nam nhân vừa rồi để ở trong lòng, dẫn Tứ Nương đi dạo một vòng ở trong thành, mua vài thứ rồi trở về nhà.

Xuân Nha thấy Đỗ Tam Nương đi từ trong thành ra, nàng ta vội vàng che mặt, sợ nàng thấy được, nhìn Đỗ Tam Nương không có thấy mình, chờ nàng sau khi đi xa mới đi theo.

Trên đường đi, Xuân Nha rất là cẩn thận, sợ nàng phát hiện cũng không dám đến quá gần, thấy Đỗ Tam Nương đi đến một chỗ, Xuân Nha có chút kỳ quái, chẳng lẽ người này không phải về nhà sao?

Theo Xuân Nha thấy, cả nhà Đỗ Tam Nương rơi vào hoàn cảnh không có nhà để về, cho dù có chỗ ở, chẳng qua cũng chính là lều dựng mà thôi, ngay lúc Xuân Nha đang thắc mắc, chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi tiến đến, đang cùng nói chuyện với Đỗ Tam Nương, Xuân Nha biết người này, là vị hôn phu của Đỗ Tam Nương, hình như là họ Lục.

Lục Trạm nhận lấy đồ trong tay Đỗ Tam Nương, một bên nói chuyện với Đỗ Tam Nương, khóe mắt liếc nhìn nữ nhân đang ở phía sau lén lút nhìn, trong lòng có chút đề phòng, chỉ là thấy vẻ mặt Đỗ Tam Nương vẫn bình thường, hình như cũng không có chuyện gì, nên hắn mới không hỏi.

Tứ Nương giơ con bươm bướm ở trong tay lên, con bé chỉ liếʍ đường một cái, không có nỡ ăn, vừa thấy Lục Trạm, vội vàng đưa trước mặt Lục Trạm giống như là dâng vật quý, nói là muốn cho hắn ăn, Đỗ Tam Nương cười không ngừng: "Vừa rồi sợ người ta mua, sốt ruột đến muốn khóc, cả một đường coi như là bảo bối, lúc này ngược lại muội nỡ cho người ta."

"Hừ, mới không phải, vừa rồi muội không có muốn khóc, vốn dĩ đây là đồ của muội mà. Tỷ thường nói là cái gì cũng có trước có sai, hơn nữa cái đó cũng là đồ của muội, hắn là người lớn mà còn muốn cướp đồ của trẻ con, cũng không biết xấu hổ!"

Tứ Nương nói đến lý lẽ vô cùng hùng hồn, lúc này đồ vật ở trong tay con bé, đương nhiên không còn sợ hãi.

Đỗ Tam Nương cười nói với Lục Trạm: "Con nít đúng là con nít, chúng ta đi thôi."

"Tỷ phu, tỷ tỷ nói muốn làm một cái ghế nằm ở trong nhà chúng ta, đợi đến mùa hè ra sân hóng mát, đến lúc đó sẽ rất là mát. Còn nói muốn xây dựng một cái vườn hoa nhỏ, nhưng nương nói vài câu, nói cũng không phải là đại hộ nhân gia gì, trồng hoa gì chứ, còn không bằng trồng vài củ hành tỏi cho thực tế."

Tứ Nương nói xong cười khanh khách: "Tỷ phu, huynh nói xem trồng loại gì mới tốt?"

Đỗ Tam Nương chọt cái trán của nàng một cái:"Con nít con nôi, ngược lại muội nhớ kỹ những chuyện này, vậy nương nói muội học mấy kỹ thuật thêu thùa, sao muội lại không có nhớ?"

Tứ Nương nghe đến việc thêu thùa, ngay lập tức khuôn mặt trở nên nhăn nhó: "Tay muội đã bị kim đâm nhiều lỗ, đều chảy máu, đó thật sự là quá khó khăn!"

Đỗ Tam Nương che miệng cười khẽ: "Khó muội cũng phải học, nếu không thì sau này đến cả y phục muội cũng không biết làm! Muội thật là, nương nói đúng, là ta đã chiều hư muội, sau này tỷ tỷ đi rồi, muội phải làm sao đây?"

Nói đến cái này, trong lòng Tứ Nương có chút khó chịu, con bé mở to mắt, trước kia nói tỷ tỷ sau này sẽ xuất giá, sẽ thành của người khác, sẽ sống trong nhà người khác, khi đó con bé còn lén buồn bã, nhưng bây giờ, nhưng bây giờ nhà mình lại ỏ gần nhà tỷ phu như vậy, mỗi ngày con bé đều có thể thấy tỷ tỷ của mình, Tứ Nương so với trước kia dễ chấp nhận hơn nhiều, chỉ là rốt cuộc không có ai nói với con bé về ý nghĩa lấy chồng là gì, đương nhiên cũng không hiểu.

"Nhưng mà, về sau muội vẫn có thể gặp được tỷ tỷ."

Tứ Nương chu môi nói.

Đỗ Tam Nương cười một tiếng: "Đúng vậy, sau này muội còn có thể gặp được tỷ tỷ."

Nhưng chờ đến khi muỗi trưởng thành, xuất giá, chưa chắc ta có thể mỗi ngày gặp được muội.

Lời này Đỗ Tam Nương giấu ở trong lòng không có nói ra, nàng rất thường yêu Tứ Nương, nghĩ tới mấy năm nữa đứa nhỏ này lớn lên, nếu mà gả gần thì thôi, lỡ mà gả xa, không biết mình sẽ lo lắng ra sao nữa.

Tính cách Tứ Nương hoạt bát sáng sủa, Đỗ Tam Nương thích con bé, đương nhiên không muốn khắc nghiệt với con bé, không muốn xóa bỏ sự ngây thơ đáng lẽ phải có ở lứa tuổi này.

"Chỉ cần có thể mỗi ngày thấy được tỷ tỷ là được."

Tứ Nương cười ha hả nói, lại nhìn về phía Lục Trạm: "Tỷ phu, sau này tỷ tỷ đều có thể mỗi ngày ở nhà như vậy sao?"

Đỗ Tam Nương đánh con bé một cái: "Mau ăn đi, muội xem đường sắp bị chảy hết rồi kìa, sao nói nhiều thế chứ, cả một đường không có nghe nói gì hết, nhìn thật là ngốc."

Bỏ đề tài này qua một bên, Đỗ Tam Nương nhìn Lục Trạm nói: "Nàng tuổi còn nhỏ, còn không hiểu chuyện, huynh đừng có giận con bé"

"Ta có gì mà giận con bé chứ. Lúc trước để ý nhà này, ta cũng là nghĩ đến hai nhà nằm gần nhau có thể chăm sóc lẫn nhau, dù thật sự mỗi ngày muội đều đến đó, ta cũng không có ý kiến gì, chỉ cần nhớ kỹ phải về nhà là được."

Nói xong hắn lại cười cười.

Đỗ Tam Nương nhìn hắn, dở khóc dở cười, có lẽ sẽ không có nam nhân nào giống như hắn, làm thê tử mỗi ngày chạy nhà mẹ đẻ mà hắn cũng không có ý kiến gì.

"Có phải là huynh muốn để cho người ta tưởng rằng ta chịu khổ ở nhà huynh phải không? Làm gì có chuyện mà mỗi ngày chạy về nhà mẹ đẻ, ta nghĩ, chỉ sợ chưa đến 2, 3 ngày đã bị nương ta đánh, đến lúc đó chỉ sợ cũng sẽ tìm huynh tâm sự!"

Đỗ Tam Nương nghĩ đến cảnh tượng đó, nhịn không được lại cười, khoan hãy nói, đúng là có thể xảy ra!

Xuân Nha đi theo một đường, mãi đến khi bọn họ vào cổng, nàng ta mới quay đầu bỏ đi, mặc dù đứng hơi xa, nhưng nhìn nhìn dáng vẻ của bọn họ hình như là ở đây, nhìn viện tử nông gia này, Xuân Nha không có chắc có phải là nhà nam nhân kia, hay là nhà của Đỗ Tam Nương.

Quay lại mấy bước, Xuân Nha gặp phải hai người đồng hương, liền hỏi, nghe nói là mới chuyển đến, chủ nhà họ Đỗ, Xuân Nha liền biết đó chính là nhà Đỗ Tam Nương, không ngờ rằng tất cả bọn họ đều cho rằng cả nhà Đỗ Hoa Thịnh là chó nhà có tang, vậy mà bây giờ lại chuyển vào thành ở, nhìn lúc còn ở thôn, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Với những suy nghĩ này trong đầu, Xuân Nha bước nhanh trở về nhà, nàng ta phải nói rõ với chủ tử.

Đỗ Phương ở trong nhà chờ đến sốt ruột, dấu vết trên mặt nàng ta chưa hoàn toàn biến mất, thoa một lớp phấn thật dày mới che được, nhưng dù vậy, nàng ta cũng xấu hổ không dám đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài luôn cảm thấy ánh mắt người khác nhìn nàng ta như đang chế nhạo, hôm qua nương đến, Đỗ Phương cũng nói thân thể khó chịu nên từ chối gặp bà ta.

Rốt cuộc cũng đã thấy Xuân Nha trở về, Đỗ Phương cắn môi, liên tiếp mấy ngày đều mừng hụt, lúc này nàng ta không có gấp gáp hỏi như mấy lần trước, nếu như lại không gặp được, chẳng phải là mừng hụt nữa.

"Nương tử, bây giờ người đoán xem hôm nay nô tỳ đã gặp ai?"

Đỗ Phương kìm nén, miễn cưỡng nói: "Tất nhiên là người mà người quen, nhưng có gặp chàng ấy không?"

Xuân Nha khẽ gật đầu, cuối cùng tảng đá trong tim nàng ta cũng rơi xuống, nàng ta nói: "Ta biết mà, chàng ấy sẽ không vô tình vô nghĩa giống Tạ Duệ đâu!"

"Đại công tử nói ngày mai ngài ấy sẽ đến , à, đúng rồi, nương tử có biết hôm nay nô tỳ đã gặp ai không?"

Biết ngày mai Tạ Bân sẽ gặp mình, ngược lại Đỗ Phương có chút hăng hái, cười nói: "Nhìn ngươi như vậy, rốt cuộc là ai, mà làm cho ngươi bất ngờ vậy?"

"Đỗ, Tam, Nương!"

Đỗ Tam Nương?

Đỗ Phương chớp chớp mắt, mím miệng, lơ đễnh nói: "Tưởng là ai thì ra là nàng ta! Nàng ta có gì mà ngạc nhiên, làm cho ngươi phải bất ngờ thế?"

Tuy Đỗ Phương hận Đỗ Tam Nương, nhưng ngược lại nghĩ đến một nhà bọn họ bị đuổi đi, trong lòng cũng sảng khoái, dựa theo hoàn cảnh của nhà nàng ta, Nhị thúc cũng không phải là người tài giỏi, chỉ sợ đến cả chỗ đặt chân cũng không có, dù sau này Tam Nương thật sự gả cho người thợ rèn kia, cha nương của nàng ta huynh đệ muội muội còn có thể đến nhà con rể ở sao?

"Nương tử, thật sự là một điều bất ngờ. Nô tỳ thấy hai tỷ muội bọn họ ở trong thành, cười cười nói nói, còn mua không ít thứ, sau đó nô tỳ đi theo, lại phát hiện một nhà bọn họ đã dọn vào trong thành, nhà kia là bọn họ mua!"

"Ngươi nói cái gì?"

Đỗ Phương lập tức mở to hai mắt nhìn, chính là không thể tin vào tai của mình, không phải cả nhà Đỗ Tam Nương đã bị đuổi đi rồi sao?

Nhà bọn họ là nghèo nhất thôn, lấy tiền ở đâu mà mua nhà?

"Thật sự vậy, ban đầu nô tỳ cũng không tin, sau đó đặc biệt tìm mấy người qua đường gần đó hỏi, thật sự chính nhà mà bọn họ mua, chủ nhà họ Đỗ!"

Gương mặt Đỗ Phương u ám, chút hăng hái trước đó lạp tức tan thành mây khói, Đỗ Tam Nương là kẻ thù của nàng ta, vốn dĩ cho rằng kẻ thù của mình rơi vào vạn kiếp bất phục, nhưng ai ngờ nàng ta lại tìm được đường sống trong chỗ chết, chẳng những không có nghèo rớt mùng tơi như trong dự đoán, còn bất ngờ hơn nữa là vào thành ở! Đỗ Phương gần như nghiến răng nghiến lợi, siết chặt chiếc khăn trong tay: "Đỗ Tam Nương! Thật sự rất là tốt!"

Xuân Nha nhìn nàng ta một cái, nàng ta biết hai người này sớm đã thành kẻ thù, chỉ sợ là cả đời không qua lại với nhau, nghĩ đến vậy mà đại công tử có ý với Đỗ Tam Nương, ngược lại là mình đã dâng đến cửa nhưng lại coi như không thấy, Xuân Nha âm thầm hừ một tiếng khinh miệt, cái quái gì vậy, chẳng qua chỉ là một nha đầu nông thôn, dù đã chuyển vào thành, thì cũng chỉ là một nha đầu nông thôn, tuy mình là một nha hoàn, nói đến tướng mạo thông minh lanh lợi, nàng ta căn bản kém nhiều hơn mình!

"Còn có một chuyện, Xuân Nha cũng không biết có nên nói hay không, nếu mà nói sợ nương tử sẽ tức giận, nhưng nếu mà không nói, Xuân Nha chỉ sợ là ban đêm ngủ không ngon."

"Có gì ngươi cứ nói thẳng là được, Xuân Nha, ngươi là người bên cạnh ta, bây giờ ta bị ép phải lưu lạc đến hoàn cảnh này, ngươi cũng đi theo bên cạnh ta không rời không bỏ, ta đã sớm coi ngươi như người thân."

Xuân Nha cười cười: "Nếu nương tử đã nói như thế, vậy nô tỳ xin cả gan nói ra! Hôm nay lúc nô tỳ gặp đại công tử, không chỉ là nhìn thấy Đại công tử, nô tỳ còn nhìn thấy Đỗ Tam Nương, hai người bọn họ ở chung một chỗ, bởi vì cách khá xa, cũng không biết hai người họ nói cái gì, sau đó Đỗ Tam Nương liền bỏ đi. Trong lòng Xuân Nha rất tức giận, Đỗ Tam Nương hại nương từ rơi xuống tình cảnh này, bây giờ lại còn quyến rũ đại công tủ, ta sợ nàng... Nương tử, người nói xem có phải nàng ta cố ý không cho đại công tử đến gặp người, nếu là hai người họ sớm cấu kết nhau, vậy chuyện giữa đại công tử và nương tử chẳng phải là..."

Nếu như nghe bây giờ Đỗ Tam Nương vào thành ở, chỉ là làm cho trong lòng Đỗ Phương khó chịu, nhưng vừa nghe tin tức này, quả nhiên Đỗ Phương tức đến muốn nổ phổi! Nữ nhân này, vậy mà...

"Tiện nhân này!"

Đỗ Phương cắn môi thật mạnh: "Nàng ta dám!"

"Nương tử bớt giận, đây cũng chỉ là suy đoán của Xuân Nha thôi, cũng không nhất định là thật, có lẽ trong đó có hiểu lầm..."

"Lầm sao, lầm gì ở đây! Tạ Bân, không ngờ chàng lại đối xử với ta như vậy!"

Trong lòng Đỗ Phương cực kỳ không hề dễ chịu, mặc dù mối quan hệ của nàng ta và Tạ Bân không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng rốt cuộc là đã bỏ ra một tấm chân tình, bởi vì trong lòng có hắn ta, dù tất cả đều lén lút, nàng ta cũng vui vẻ chịu đựng.

Trái tim Đỗ Phương cực kỳ đau đớn, lời nói hôm nay, quả nhiên làm cho nàng ta đau lòng, vẻ mặt Đỗ Phương trắng bệch, Xuân Nha thấy vậy giả vờ khuyên nhủ: "Nương tử không được suy nghĩ nhiều, có lẽ là Xuân Nha nhìn lầm, có lẽ là không có chuyện gì hết.

Dù sao ngày mai Đại công tử đến đây, nương tử hỏi thẳng ngài ấy là được.

Đại công tử đối xử nương tử tốt như vậy, đương nhiên sẽ nói rõ ràng, nương tử tuyệt đối đừng có tra tấn mình như vậy, Xuân Nha nhìn thấy rất là đau lòng!"

Đỗ Phương rất muốn khóc, nhưng nàng ta lại phát hiện mình căn bản không hề chảy nước mắt, rốt cuộc nàng ta vẫn không tin Tạ Bân cùng Đỗ Tam Nương có gì đó, Đỗ Phương nói: "Xuân Nha, dù thế nào, ta đều muốn đa tạ ngươi đã giúp ta làm những việc này, ta hơi mệt chút, muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng xuống dưới nghỉ ngơi đi."

Xuân Nha từ trong phòng Đỗ Phương lui ra ngoài, khóe miệng cong lên, trong mắt mang theo vài phần khôn khéo, thậm chí nàng ta còn khẽ ngâm nga, đi về phòng của mình.

Đây đều là bọn họ thiếu nàng ta, nếu đã không chiếm được, vậy ai cũng đừng mong được tốt!

Đỗ Phương ngơ ngác ngồi ở trong phòng, cũng không biết ngồi bất động ở đó bao lâu, chờ đến khi xung quanh tối đen, nàng ta mới có chút cảm giác, nhìn căn phòng tối đen như mực, lúc này Đỗ Phương mới khóc òa lên! Thế nhưng chỉ là khóc thành tiếng, lại không có chảy nước mắt.

Tạ Bân, ngàn vạn lần chàng tuyệt đối đừng có lừa ta.

Nếu như chàng thật sự cùng Đỗ Tam Nương có gì, chàng bảo ta phải làm sao đây!

Tâm tình Đỗ Phương rất là mâu thuẫn, có một giọng nói nói cho nàng ta biết, không thể tin tưởng lời nam nhân, Tạ Duệ đã từng ở bên tai nói thích nàng ta, nhưng quay đầu lại đánh nàng ta theo cấp số cộng.

Còn Tạ Bân, sự quan tâm giữa bọn họ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, đó là ngày xưa, bây giờ nghĩ kỹ lại, hắn ta ở trước mặt nàng ta nhu tình mật ý, chỉ có một lần kia, hắn ta chủ động nhắc đến Đỗ Tam Nương! Mặc dù lúc ấy mình trêu ghẹo hắn ta, nhưng thật sự Đỗ Phương không hề có nghĩ qua, thật không ngờ đến thực tế lại cho mình một cái bạt tai.

Tạ Bân, chàng thật sự không có ý gì với Đỗ Tam Nương sao?

Hai người các ngươi thật sự trong sạch?

Mãi cho đến lúc tờ mờ sáng, Đỗ Phương mới ngủ được, nhưng không hề ngủ ngon, gần như cả một tháng đều mơ thấy ác mộng, một lúc mơ thấy Tạ Duệ đánh mình, nhưng một lúc mặt của người kia biến thành Tạ Bân, hắn ta nói với nàng hắn ta chán ghét, chỉ thích Đỗ Tam Nương! Có một lúc, người trong mơ lại là Đỗ Tam Nương, Đỗ Tam Nương nở một nụ cười thắng lợi, kéo tay Tạ Bân, ở trước mặt nàng ta nói nàng ta thua, người Tạ Bân thích chính là mình!

"Không phải, không phải, chàng ấy là của ta, là của ta..." Đỗ Phương nhẹ giọng nỉ non, nước mắt ở khóe mắt chảy xuống, gối đầu bên cạnh đã bị nước mắt làm ướt đẫm!

Ngày hôm sau tỉnh lại, Đỗ Phương thấy mắt bị thâm quầng, nàng ta nhìn mình trong gương, quen thuộc như vậy mà cũng lạ lẫm thế, nàng ta sờ lên mặt mình, dung mạo của nàng ta không xấu, từ nhỏ đến lớn người bên cạnh đều khen dung mạo của nàng ta, chính nàng ta cũng rất vui, thế nhưng Đỗ Tam Nương kia, cái con vịt xấu xí đó càng ngày càng trổ mã xinh đẹp, chính mình cũng thua kém nàng! Đỗ Phương cầm lược, mặc cho chiếc lược dày kia quẹt qua tay nàng ta để lại nhiều vết tích.

Tạ Bân, chàng tuyệt đối đừng có lừa ta, nếu không, chàng sẽ không biết ta sẽ làm ra chuyện gì đâu!