Chương 6.1

Bác tài cúp điện thoại đột nhiên tấp vào lề:

"Cô bé, ngại quá, vợ tôi sắp sinh rồi, tôi phải về nhà đón cô ấy đi bệnh viện, hai bên không tiện đường, tôi tấp vào lề để cô xuống, không nhận tiền xe của cô nữa, xin lỗi.”

Lâm Khuynh mờ mịt xuống xe, nhìn xe taxi biến mất còn chưa lấy lại tinh thần.

Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ?

Ầm ầm......

Thoáng chốc sấm sét vang dội, tia chớp chiếu sáng chân trời, cũng làm Lâm Khuynh hoảng sợ. Giọt mưa rơi vào giày cùng ống quần của cô, cô đi vào bên trong, cũng may mắn bác tài để cô xuống ở trạm xe buýt, còn có thể tránh mưa một chút, bằng không sợ đã là ướt sũng.

Cô nhìn thoáng qua biển báo trên đường, so với trời mưa to bị ném ở trạm xe buýt càng bi thảm hơn chính là trạm xe buýt này căn bản không có xe buýt nào từ Trung tâm Thương mại Thế giới đến sân ga này vào thời điểm này

Đây là lần đầu tiên cô đến Lệ Thành, không biết đường đi, dùng phần mềm bản đồ còn lúng túng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, vài hạt mưa rơi xuống mặt. Trên đời này không có gì xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn mà thôi.

*

Sở Diệu ra khỏi trạm mới phát hiện trời đang mưa, bất quá cũng không sao, mấy người Hứa Trí đã nói muốn tới đón anh còn nói muốn tổ chức "Tiệc ăn mừng" gì đó, anh không có hứng thú gì, bọn họ ngược lại náo nhiệt như là lễ mừng năm mới, cũng chính là mượn cớ này đi chơi một lần.

“Diệu ca, nơi này!"

Hứa Trí vẫy vẫy tay.

“Cậu mua một chiếc Rolls-Royce lộng lẫy từ khi nào vậy?”

Sở Diệu vỗ vỗ thân xe màu vàng, còn rất hợp với khí chất của Hứa Trí.

"Anh rể tôi phải mất một lúc lâu mới đồng ý mua nó cho tôi. Nó thế nào? Trông có đẹp không?"

"Ừ, tối nay cậu định đi đâu?"

Sở Diệu mở cửa xe ngồi ghế phụ.

“Diệu ca."

Mấy nam sinh ngồi phía sau tranh nhau lộ đầu.

“Sao lại tới đây? "

Sở Diệu cười khẽ, thắt chặt dây an toàn.

"Đây không phải là vì nghênh đón người đoạt giải vàng sao, đi hộ sở Vân Thượng thế nào?"

Trong nhà Nghiêm Lưu quản nghiêm giống nhau, nhất là lúc chuyển cấp ba, không có chút lí do nghiêm trọng cũng không cho ra cửa.

“Đều được, các cậu an bài.”

“Vậy cứ quyết định như vậy đi."

Hứa Trí khởi động xe, rời khỏi ga tàu cao tốc.

“ Trời mưa. Đừng lái quá nhanh. "

Xe này năm người, chỉ có Hứa Trí đủ tuổi.

"Biết rồi, Diệu ca, cậu nhìn thấy Lâm Khuynh kia chưa? Có hỏi thăm người ta không, giải vàng cũng không đi nhận, không phải là không có hứng thú với giải vàng chứ?"

“Không, ai biết."

Khuỷu tay Sở Diệu chống lên cửa sổ xe, chống cằm nhìn về phía trước.

Nói đến Lâm Khuynh, trong đầu Sở Diệu ngược lại hiện lên khuôn mặt tiểu cô nương kia, trắng như búp bê sứ thật giống như trong sách nói, tvô tình tô điểm cho giấc mơ của người khác.

Ngón tay Sở Diệu cuộn lại, đáng tiếc còn quá nhỏ, lại cười khẽ lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, Minh Thành và Lệ Thành cách xa như vậy, làm sao có thể gặp lại.