Chương 5.2

Nghe người khác nói ba thật nhiều năm trước đã tái hôn, lại sinh một đứa con trai, hơn nữa vợ tái hôn đưa đến một con gái, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận, cô thật sự muốn đi tìm ba sao?

Lâm Khuynh miên man suy nghĩ không lâu sau vào mộng đẹp, ngày hôm sau thức dậy nhìn thấy phòng bếp bị khóa lại, cô ngay cả tự mình làm bữa sáng cũng không được.

Xoa xoa trán cô trở về phòng thay quần áo đi ra ngoài.

Ở cửa hàng ăn sáng bên ngoài ăn bát bột, tìm một tiệm chụp ảnh đem ảnh chụp bà ngoại trong điện thoại di động đều rửa ra, như vậy cho dù mất điện thoại di động cũng không có việc gì.

Cô lại đến ngân hàng rút 50.000 nhân dân tệ, về đến nhà bỏ tiền vào quần áo của cậu, 50.000 nhân dân tệ coi như tiền chữa bệnh cho cậu, cô không còn khả năng chi trả nữa.

Sau đó thu dọn đồ đạc của mình, khoảng mười một giờ trưa rời khỏi nhà người khác mà cô đã ở mười bốn năm.

Từ Minh Thành đến Lệ Thành phải ngồi tàu cao tốc hai giờ, hoặc là bốn giờ tàu hỏa, tàu hỏa rẻ hơn tàu cao tốc hơn một nửa, cuối cùng Lâm Khuynh lựa chọn ghế cứng của tàu hỏa.

Tiền trên người một đồng cô cũng không muốn lãng phí.

Dọc theo đường đi, cô đều rất thấp thỏm, lo lắng cô chưa từng đi xa nhà, bởi vì bà ngoại lớn tuổi, đi đứng không tiện không có khả năng mang cô đi nơi xa, cậu mợ mang Lâm Hồng Huy đi du lịch, cũng chưa từng có phần của cô, cậu ngược lại muốn mang cô nhưng mợ không muốn.

Lâm Khuynh từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, đã sớm học được nhìn mặt người khác mà sống cho nên sau khi cậu đưa ra ý kiến cô đều sẽ chủ động cự tuyệt không muốn để nói xấu bà ngoại.

Toàn bộ hành trình bốn giờ, cô ngay cả di chuyển cũng không động đậy, đeo khẩu trang cũng không dám nói chuyện với người khác, sau khi xuống xe ở cửa nhà ga, liếc nhìn thời gian đã bảy giờ rưỡi, trời đã tối nhưng đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng bầu trời thành phố này không thấy bóng dáng nửa điểm sao.

Đây là một thành phố vô cùng xa lạ khiến trong lòng cô run rẩy.

Cầm điện thoại di động, cô có số điện thoại của Vân Cao Lãng là trước khi bà ngoại qua đời cho cô nói với cô nếu mợ đối xử với cô thật sự không tốt bảo cô đi tìm ba.

Vân Cao Lãng nể tình thân con gái, cho cô một phòng hẳn là có thể chứ?

Nhưng giờ này cô gọi điện thoại qua có thể không tốt hay không, nói không chừng người một nhà vừa vặn đang ăn cơm, bầu không khí tốt như vậy cô hình như có chút phó hủy phong cảnh.

Suy nghĩ một hồi cô vẫn dự định ngày mai lại đi tìm Vân Cao Lãng tốt xấu gì cũng không cần đối mặt với người một nhà, lúc này tìm Vân Cao Lãng nói không chừng là được đón về nhà, người một nhà vây quanh ngẫm lại cũng xấu hổ.

Cô vẫy tay đón một chiếc taxi, dự định tìm một khách sạn ở quảng trường thương mại thế giới bên kia, cô tra trên mạng công ty của Vân Cao Lãng ở bên kia.

Công ty quần áo Vân Lai là một công ty quần áo nổi tiếng ở Lệ Thành, cô tìm thấy tất cả những thứ này trên Internet, trong vài năm qua cô biết được từ cậu, mợ và bà của mình rằng công ty của Vân Cao Lãng khá lớn, vì vậy mợ cô nói gia đình Vân rất giàu có và không thích cô ở lại nhà họ Lâm.

Lên xe không bao lâu, vừa rồi trời còn gió lạnh đột nhiên trời mưa, mưa rơi lộp bộp đập vào cửa sổ xe.

Ông chủ mở cần gạt nước ra:

"Mưa tháng bảy tháng tám nói mưa là mưa, một chút chuẩn bị cũng không có.”

Lâm Khuynh không biết nên nói gì chỉ trầm mặc.

Một lát sau, ông chủ nhận được một cú điện thoại, nói tiếng địa phương, Lâm Khuynh cũng không hiểu, mím môi cô thật sự có thể sống ở Lệ Thành sao?