Chương 6.2

“Diệu ca, cậu nghĩ gì vậy? Thất thần như vậy, Nghiêm Lưu hỏi cậu có muốn ăn chút gì không, gọi món trước, qua đó là có thể ăn."

Hứa Trí vỗ vai Sở Diệu một cái.

Sở Diệu lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người, tầm mắt nhìn lướt qua:

"Tùy ý, có ăn hay không cũng được... chờ một chút…”

“Chờ cái gì? "

Hứa Trí không rõ nguyên do.

“Lái chậm một chút."

Sở Diệu hơi nheo mắt lại, cô gái ở trạm xe buýt phía trước, sao lại giống cô bé kia?

“Làm cái gì?"

Hứa Trí nghi hoặc.

“Dừng xe lại.”

Hứa Trí đạp phanh xe, dừng lại bên cạnh trạm xe buýt: "Sao vậy Diệu ca?”

Sở Diệu xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, ống quần của tiểu cô nương ướt hết, xem ra giày cũng bị rách, sắc mặt vốn trong trắng hồng giờ phút này nhìn lại biến thành tái nhợt.

“Sao cô ấy lại ở đây? Chẳng lẽ cô ấy cũng là người Lệ Thành?”

“Hứa Trí, có ô không?" Sở Diệu nghiêng đầu liếc hắn một cái.

“Có." Hứa Trí rút chiếc ô mang ra đưa cho Sở Diệu.

Sở Diệu đưa cho Nghiêm Lưu: "Xuống xe, đưa ô cho cô gái kia.”

“Cái gì "

Người trên xe đều trợn tròn mắt, bọn họ không có nghe lầm chứ?

“Nhanh lên, nơi này không thể dừng lâu."

Hứa Trí thúc giục Nghiêm Lưu.

Nghiêm Lưu hít sâu một hơi, nhận lệnh xuống xe đưa ô.

Lâm Khuynh đứng nửa ngày, trời mưa to cũng không đón được xe, cũng không có xe buýt đi qua, giày tất đều ướt, may mắn là mùa hè, bằng không sẽ lạnh chết.

Đang do dự bằng không trực tiếp gọi điện thoại cho Vân Cao Lãng, lại thấy một chiếc xe dừng bên cạnh, cô đứng vào bên trong, miễn cho mưa nước bắn lên.

Một người đàn ông xuống xe, cầm một cái ô nhưng không mở ra, trực tiếp đi về phía cô.

Lâm Khuynh theo bản năng siết chặt di động, có chút sợ hãi, đêm hôm khuya khoắt.

"Em gái, đưa cho em cái dù, bên này không dễ đón xe, không có người đón em sao?"

Nghiêm Lưu nghĩ đi nghĩ lại mấy trăm lần, luôn cảm thấy Sở Diệu có gì đó không đúng, nhưng chưa từng thấy hắn để ý một cô gái nào, trực tiếp tiễn người ta một đoạn đường không phải tốt hơn sao.

"Cám ơn anh, không cần đâu, ba em lập tức tới đón em."

Trong nháy mắt đó, trong đầu Lâm Khuynh hiện lên rất nhiều án gϊếŧ người vứt xác.

Nghiêm Lưu cũng là người thông minh làm sao không nhìn ra Lâm Khuynh sợ hãi, hắn thở dài, đặt ô sang một bên

"Vậy về sớm một chút, đêm hôm khuya đi một mình không an toàn.”

Nghiêm Lưu trở lại trên xe, Sở Diệu vẫy tay, Hứa Trí khởi động xe, lại dừng lại muốn xuất vé.

Nghiêm Lưu kêu la tìm khăn mặt, quần áo ướt sũng

"Diệu ca, anh đang chơi trò gì vậy? Cô bé rất xinh đẹp, nhưng nhìn còn rất nhỏ, anh có thể xuống tay được sao?"

“Làm việc thiện."

Sở Diệu tựa lưng vào ghế, ngón trỏ để bên môi, có chút đau đầu, chính anh cũng không biết nổi điên cái gì.

Có thể là lương tây trỗi dậy.

Ừmm, anh thật đúng là một người tốt.

“Vậy sao cậu không tự đi? "

Nghiêm Lưu lau tóc.

“Giày của tôi đắt lắm.”

“Đệt "

Nghiêm Lưu liếc mắt: "Anh à, giày của em cũng đắt.”

"Thôi đi, giày của cậu vẫn là cướp từ nhà tôi"

Hứa Trí cười:

"Ai, không phải, Diệu ca, cái ô mười vạn đồng này của tôi, anh đã đưa ra cho tôi rồi sao?”