Chương 5.1

"Không cần, không cần..."

Lâm Khuynh muốn từ chối, hai trăm đồng lại bị anh nhét vào trong mũ của cô.

Chờ Lâm Khuynh lấy tiền trong mũ ra, Sở Diệu đã sớm đi không thấy bóng dáng.

Lâm Khuynh ảo não cắn cắn môi, vừa rồi mua hai con gà trống mới hơn một trăm, kết quả thu người ta hai trăm, anh còn giúp cô, trên đời này thật đúng là nhiều người tốt.

Vừa rồi tâm tình còn rất sa sút thoáng cái tốt hơn rất nhiều, mặc kệ như thế nào, bà ngoại nuôi cô lớn như vậy không dễ dàng, như thế nào cũng không thể nghĩ không ra, cô sắp lên năm ba trung học rồi, cô sẽ cố gắng học tập chăm chỉ, đỗ đại học, mọi thứ sẽ được giải quyết dễ dàng.

Đầu gối Lâm Khuynh càng ngày càng đau, mì cũng không muốn ăn, rời khỏi phố cổ trên đường gọi điện thoại cho giáo viên giải thích.

Bị giáo viên dạy dỗ một trận, tâm tình lại không tốt.

Trong nhà không có ai cô nấu chút mì sợi ăn, tìm bình rượu thuốc lau đầu gối, một mảnh xanh tím, lúc xuống tay xoa vết bầm, cắn môi rơi nước mắt.

Phía sau thật sự đau chịu không nổi, chỉ có thể không để ý đến nó.

Không bao lâu bắt đầu chìm vào giấc ngủ, đến nửa đêm đột nhiên bị một trận âm thanh lục lọi đánh thức, theo bản năng cô tưởng là trong nhà bị trộm, nhưng ngồi dậy nghe một chút là tiếng bước chân của Dương Hà.

Cô mở cửa: "Mợ.”

Dương Hà bị dọa nhảy dựng, trợn mắt nhìn:

"Sao cô còn ở nhà chúng tôi? Không phải đã bảo cô cút đi rồi sao?”

“Mợ, con có thể đi đâu? Có thể cho con học xong cấp ba, chờ con học đại học sẽ dọn ra ngoài không?”

“Một mình cô có thể đi đâu? Coi như là thuê phòng, người ta thấy cô tuổi vị thành niên cũng chưa chắc sẽ cho cô ở lại.”

“Được, vậy cô đem hai mươi vạn bà ngoại cho cô giao ra, tôi đây để cho cô ở."

Vừa nghĩ tới một tiểu nha đầu so với bà ta còn có tiền hơn, Dương Hà không khỏi khó chịu.

“Không được."

Lâm Khuynh không phải kẻ ngốc, nếu đưa tiền ra ngoài cuộc sống của cô sẽ càng khổ sở.

“Cô đi tìm ba cô đi, nhà tôi nuôi không nổi cô."

Lâm Khuynh ở trong nhà này một ngày bà ta cũng nhịn không nổi, vậy chờ Lâm Khuynh học đại học, có phải còn muốn bà ta đưa tiền nuôi dưỡng hay không?

“Nhưng mà... "

Nhưng cô đã mười mấy năm không gặp cha cô.

"Không có gì nhưng là, cô ngày mai phải đi, thật là chướng mắt cậu của cô đối với cô tốt như vậy, ở bệnh viện nằm cũng không đi thăm anh ấy còn ở nhà ngủ ngon, cô làm sao ngủ được như vậy?"

Lâm Khuynh đứng ở cạnh cửa, không dám nói tiếp lá gan cô không lớn, tài ăn nói cũng không tốt, nhất là không am hiểu cãi nhau.

Sau đó Dương Hà mắng chửi, chỉ cây dâu mắng cây hòe, còn kém chỉ vào số chứng minh thư của Lâm Khuynh mắng.

Lâm Khuynh trở lại phòng, tự vùi mình vào trong chăn.

Dường như cô sinh ra đã là một sai lầm, hình dáng mẹ như thế nào cô đã sớm không nhớ rõ, bộ dáng của ba càng miễn bàn, mẹ còn có ảnh chụp có thể xem, nhưng ảnh chụp của ba cô đều không có.