Chương 13.1

Vân Khuynh chớp chớp mắt

"Cũng... cũng không tệ“

Nhưng khẳng định không có tiền như Sở Diệu, Hứa Trí đều gọi anh là "Diệu ca", có thể so với nhà Hứa Trí còn có tiền hơn.

Bởi vì chiếc ô kia, Hứa Trí đã bị Vân Khuynh quy về loại "Phú hào".

"Cậu đã muốn trả tiền cho tôi như vậy, có phải phải tính chút lãi hay không?"

Khuỷu tay trái Sở Diệu đặt lên bàn, nghiêng người ánh mắt có chút hứng thú nhìn chằm chằm cô, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, giống như là nổi trống đánh vào ngực Vân Khuynh.

Cô nuốt một ngụm nước miếng

"Vậy cậu cảm thấy lãi suất bao nhiêu thì tốt?”

“Hứa Trí."

Sở Diệu lại đá ghế của cậu một cước.

Hứa Trí quay đầu, trong lòng khổ, không dám nói

"Diệu ca, có chuyện gì?”

“Cậu cảm thấy sáu mươi tám đồng ở trên tay tôi hai tuần, có thể biến thành bao nhiêu?"

Giọng Sở Diệu có chút lười biếng.

“Hai tuần, không có một vạn cũng có sáu ngàn tám, như thế nào, cậu lại tìm được phương pháp phát tài? Dẫn tớ một cái, tớ vừa vặn tiền tiêu vặt khan hiếm.”

Hứa Trí từ đáy lòng cảm thấy, đi theo Sở Diệu có thịt ăn, thiên phú đầu tư của Sở Diệu, sợ là bẩm sinh, cảm thấy đây là gien phát tài của tổ tiên sao?

“Cậu có thể quay đầu lại, đau mắt."

Sở Diệu nói với Hứa Trí, tầm mắt lại nhìn chằm chằm Vân Khuynh.

Hứa Trí bất đắc dĩ quay đầu lại, bị Sở Diệu làm cho hồ đồ.

Sở Diệu nhíu mày, môi khẽ nhếch, liếc nhìn tiền trên bàn, ý tứ không cần nói cũng biết

"Còn không?”

Vân Khuynh cắn cắn môi, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ thu hồi sáu mươi tám đồng kia vào túi, cười mỉa:

"Nhất định là tôi nhớ lầm, cậu nói không biết tôi, đó chính là không biết tôi.”

Trời mới biết, sáu mươi tám đồng biến thành sáu ngàn tám, cô có tiền cũng không phải tiêu xài như vậy.

Thôi, Sở Diệu căn bản là coi thường sáu mươi tám đồng này, vẫn là có cơ hội trả nhân tình cho anh đi.

Sở Diệu cười nhạo một tiếng, đầu Vân Khuynh càng thấp hơn.

Yên lặng cất tiền trong túi, bị đả kích.

Xem ra Sở Diệu không chỉ là trong nhà có tiền, hơn nữa chính anh cũng có thể kiếm tiền.

Cô có chút động tâm, muốn hỏi Sở Diệu bí quyết kiếm tiền, nếu như có thể, cô cũng muốn nhiều tiền một chút, cảm giác cuộc sống sẽ càng bảo đảm.

Tuy rằng cuộc sống hiện tại của cô coi như không tệ, cũng không biết vì sao, luôn có cảm giác như bước trên mây, không hề thoải mái.

Nhưng hiện tại hai người còn chưa quen, Vân Khuynh chỉ có thể yên lặng suy nghĩ trong lòng.

Sở Diệu ngồi trở về, người này lúc an tĩnh giống như một đóa nấm, vô thanh vô tức sinh trưởng ở bên cạnh anh, nhưng thỉnh thoảng lại giống như là chim sơn ca ồn ào.

Nhưng không thể không nói, từ khi bên cạnh có một người ngồi, sẽ vô thức nhìn cô ấy qua khóe mắt để xem cô ấy đang làm gì, hầu hết họ đều đang cúi đầu làm bài tập, còn anh thì không. Không biết cô ấy có quá nhiều bài tập về nhà để làm..

Trước kia bên cạnh rất lạnh, bất kể là mùa hè hay mùa đông, nhắc tới cũng kỳ quái, bắt đầu từ sơ trung, Sở Diệu hình như tổng cộng cũng chỉ có hai người ngồi cùng bàn, mỗi lần đều là một vị trí đơn độc, giống như được thiết kế riêng cho anh.

Có bạn cùng bàn có vẻ không thoải mái, muốn làm gì thì làm, nhưng Vân Khuynh, Sở Diệu không phải rất chán ghét, cô thoạt nhìn rất ngoan, không thế nào ồn ào.

Về phần rốt cuộc là nguyên nhân gì, không ai nói rõ được.