Chương 12.2

Gần mười giờ rưỡi, có người gõ cửa, cô đi qua mở cửa, là dì Tưởng.

“Tiểu Khuynh, đã trễ thế này, uống ly sữa đi con, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tưởng Mai mặc dù có hai đứa con, nhưng không biết ở chung với Vân Khuynh như thế nào, sợ không làm tốt sẽ khiến cô suy nghĩ nhiều.

Nhưng nhìn Vân Khuynh gầy gò nho nhỏ, không tự chủ đau lòng vài phần.

Hơn nữa Vân Cao Lãng nhiều lần nhờ ba chăm sóc Vân Khuynh một chút, bà cũng chỉ có thể có nhiều tâm tư khác.

Vân Khuynh vội vàng nhận lấy, có chút vui vẻ

"Cảm ơn dì Tưởng.”

Chờ Tưởng Mai đi một hồi lâu, Vân Khuynh mới bưng sữa vào phòng, nhiệt độ ấm áp của sữa từ lòng bàn tay truyền đến, trước khi đến đây cô thật sự chưa bao giờ nghĩ tới sẽ được chăm sóc như bây giờ.

Có lẽ là bởi vì người mẹ mà cô tiếp xúc nhiều nhất chính là mợ, đã quen với sự châm chọc khıêυ khí©h của mợ, dì Tưởng đối xử tốt với cô một chút cũng khiến trong lòng cô cảm thấy ấm áp.

Ngày hôm sau, cô mang theo ô của Hứa Trí còn có tiền trả lại cho Sở Diệu, lúc xuống lầu ăn cơm Vân Ngọc vừa vặn ở đó, thấy cô cầm ô lại gần.

“Chị, cái ô này của chị đâu rồi, giống như cái ô giá trên trời vậy.”

“Mượn của bạn học, cái ô giá trên trời gì?”

"Đúng vậy, nhãn hiệu này là thật, chính là mua Rolls Royce sẽ tự mang theo một cái ô, giá thị trường hình như là mười vạn, bạn học của chị thật có tiền”

Vân Khuynh khẽ nhếch miệng, lắp bắp kinh hãi

"Mười vạn?”

Biết được tin tức này, trên đường đi học Vân Khuynh đều cầm chiếc ô này, cô không nghiên cứu đồ xa xỉ, xe càng không có, căn bản không nhận ra đó là Rolls Royce, vừa rồi tra một chút đúng là như vậy.

Thì ra nhà Hứa Trí giàu có như vậy.

Đến phòng học, cô để ô vào trong, miễn cho bị bạn học khác nhìn thấy còn giải thích cũng rất phiền toái.

Sắp đến giờ học rồi, mới đợi được đám người Hứa Trí vội vàng vàng mà đến, tiết thứ nhất là học ngữ văn, cô cũng chỉ có thể để ô lại.

Sở Diệu liếc nhìn ô một cái, lại nhìn cô một cái, thờ ơ dời ánh mắt, đạp một cước ghế Hứa Trí phía trước.

Hứa Trí mờ mịt quay đầu lại

"Sao vậy?”

“Không cẩn thận."

Sở Diệu cúi đầu lật sách lên.

Hứa Trí gãi gãi đầu, lực đạo kia thật sự là không cẩn thận sao?

Đợi học xong buổi sáng, Vân Khuynh rốt cục trả ô lại cho Hứa Trí

"Hứa Trí, cám ơn cậu.”

“Không có việc gì, không cần cảm ơn, thật ra là tê...... Diệu ca cậu đá tớ làm gì?”

“Không cẩn thận."

Sở Diệu hơi uy hϊếp liếc cậu một cái, tay trái làm động tác "cắt cổ", Hứa Trí vội vàng ý thức được cái gì, câm miệng.

Diệu ca làm chuyện tốt còn không muốn Vân Khuynh biết?

Thái độ làm việc tốt không lưu danh này đáng để học tập!

Vân Khuynh không có chú ý tới giữa hai người, kế tiếp cô từ trong túi lấy ra sáu mươi tám khối tiền, từ cái bàn bên này đưa tới bên kia.

“Sở Diệu, đây là tiền dư thừa, cậu nhận đi."

Vân Khuynh được bà ngoại dạy dỗ, bà ngoại là một người rất thực tế, chưa bao giờ làm chuyện chiếm tiện nghi của người khác.

Sở Diệu giúp cô, cô có qua có lại vốn là bình thường, thu tiền cũng có thể, nhưng không thể thu nhiều.

Sở Diệu híp híp mắt, nhìn tiền trên bàn, giọng nói có chút lạnh

"Cậu rất có tiền?”

Nhiều lần nhắc tới tiền, sợ người khác không biết cô có tiền.