Chương 13.2

Sau hai ngày học, Vân Khuynh biết mình chỗ nào theo không kịp, sinh học cùng tiếng Anh.

Sinh học là học thuộc nhiều thứ một chút, người khác đều nói đùa sinh học hẳn là khoa văn, địa lý hẳn là khoa học tự nhiên, nếu như địa lý là khoa học tự nhiên thì tốt rồi, Vân Khuynh còn rất thích địa lý.

Tiếng Anh có thể là bởi vì không quen với phương thức dạy học của giáo viên, không phải thầy Tôn dạy không tốt, mà là phương thức dạy học tương đối mới mẻ độc đáo, khác biệt rất lớn với trường Nhất Trung Minh Thành, cho nên trong khoảng thời gian ngắn có chút không quen, có thể phải một hai tuần thích ứng một chút.

Buổi tối gặp phải một vấn đề toán học khó khăn, Vân Khuynh người vừa gặp phải vấn đề khó khăn, thích cắn đầu bút, cô cũng biết đầu bút không phải rất sạch sẽ, nhưng có đôi khi chính là khống chế không được, bằng không chính là nắm tóc, cô sợ đem chính mình bị nắm thành hói đầu, còn không bằng cắn đầu bút.

Sở Diệu nhìn cô vài lần, uống ngụm nước, có chút ghét bỏ:

"Cậu ba tuổi sao?”

“Ui...... "

Vân Khuynh bị Sở Diệu dọa nhảy dựng, trong tay mất lực, hàm răng đập vào đầu bút, cắn vào đầu lưỡi, nước mắt đau đớn thoáng chốc trào ra.

Sở Diệu: "......”

Vân Khuynh che miệng, mắt nước thi nhau rơi xuống, cũng không dám nhìn Sở Diệu.

Vì sao lúc cô mất mặt luôn có thể bị Sở Diệu nhìn thấy chứ?

Sở Diệu như cười như không dời ánh mắt đi, nhưng khóe miệng hơi vểnh kia lại làm cho mặt Vân Khuynh đỏ bừng, hận không thể che mặt lại.

Dừng một hồi lâu, đầu lưỡi đau ít đi một chút, trừng mắt nhìn, muốn đem nước mắt rơi xuống.

Chờ khôi phục bình thường, mới nghiêng đầu nhìn Sở Diệu một cái, thấy anh cũng đang viết cùng một bài toán, hơn nữa vừa vặn cũng đang viết đề cuối cùng.

Vân Khuynh lặng lẽ ngồi ở bên kia một chút, vươn cổ muốn nhìn một cái, nhưng còn chưa thấy rõ, Sở Diệu quay đầu lại, tầm mắt hai người cứ như vậy đối diện.

Sở Diệu: "......”

Vân Khuynh: "......”

Nếu như có một cái hố, cô nguyện ý chui vào.

“Này, Sở Diệu, tớ có đề không biết, cậu có thể dạy tớ không?"

Vân Khuynh nắm chặt bút trong tay, cười lấy lòng.

Sở Diệu nhíu mày, không trả lời cô, cúi đầu tiếp tục làm bài thi.

Vân Khuynh phồng môi, Sở Diệu thật sự lạnh nhạt, nói rất ít, như một bức tượng băng.

Thẩm Diệu không phải nói Sở Diệu rất tốt sao, sao lại lạnh lùng với cô như vậy, cô rốt cuộc đắc tội Sở Diệu ở đâu?

Còn tưởng rằng duyên phận lúc trước của hai người có thể kéo gần quan hệ này, nhưng bây giờ cô nhìn, lại đem phần quan hệ này đẩy ra bên ngoài.

Ngay tại trong lòng Vân Khuynh lẩm bẩm, ngồi ngay ngắn định ngẫm lại, một bài thi rơi xuống, lại rơi xuống bàn của cô, còn có một viên kẹo bạc hà màu lam đóng gói.

Cô có chút mờ mịt quay đầu nhìn Sở Diệu, anh lại đứng dậy đi ra ngoài.

Vân Khuynh cầm bài thi lên xem một chút, cả bài thi đều trống trơn, chỉ làm một đề lớn cuối cùng, cũng chính là đề Vân Khuynh đang phiền não.

Cho nên...... anh là cố ý vì cô làm sao?