Chương 12.1

“Được, vậy chủ nhật chị dạy em nhé.”

“Thật tốt quá, cám ơn chị."

Vân Ngọc ôm cánh tay cô lắc lắc

"Em đi ngủ đây, ngủ ngon nha.”

“Ngủ ngon.”

Vân Khuynh nhìn cửa phòng Vân Ngọc đóng lại, che khuất ánh đèn từ trong phòng lộ ra, lập tức cong môi, trong nháy mắt thật sự cho rằng Vân Ngọc là em gái ruột của cô.

Vân Khuynh trở về phòng, tổng thể phòng ngủ lấy màu xanh hồng làm chủ đạo, có nhà vệ sinh, phòng thay đồ còn có một ban công lớn trên ban công đặt ghế nằm và giá đu dây, những thứ này đều là ba và dì Tưởng sắp xếp.

Ở Lâm gia, cô và bà ngoại là cùng một phòng, lần đầu tiên có được phòng riêng của mình.

Đặt cặp sách xuống, mở đèn bàn, ngồi xuống chuẩn bị làm bài tập.

Cường độ bài tập của trường Nhất Trung Lệ Thành lớn hơn trường Nhất Trung Minh Thành rất nhiều, làm cả đêm cũng không làm xong, ngoại trừ mấy người Sở Diệu, cô thấy những người khác đều nghiêm túc làm bài tập.

Từ trong ngăn kéo lấy điện thoại di động bà ngoại mua cho cô, tuần trước ba dẫn cô đặt mua lại một lần nữa, bao gồm quần áo, điện thoại di động, còn mua laptop và máy tính bảng, không có thứ ba không mua được.

Dùng điện thoại mới, trong điện thoại bà ngoại mua có rất nhiều video của bà ngoại, liền để ở nhà.

Thái độ của Vân Cao Lãng, làm cho Vân Khuynh thật không ngờ, cô không muốn so đo nếu Vân Cao Lãng đối với cô tốt như vậy, nhưng lúc trước vì sao không đưa cô đi, bà ngoại đối tốt với cô, là cả đời này cô không thể quay trở lại.

Sau khi khởi động máy có tin tức của cậu, mấy ngày nay, cậu thường xuyên gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô sống có tốt hay không, cậu đối với cô thật sự rất tốt, tốt đến mức Dương Hà đối với cô hung ác cũng có thể giảm bớt một chút.

Chẳng qua sức khỏe cậu không tốt lắm, cho nên Dương Hà ở trong nhà thu nhập cao một chút, nhiều hơn bảy tám trăm, nhưng cậu rất chịu khó, ban ngày đi làm, buổi tối làm việc nhà, Vân Khuynh không cảm thấy cậu kém người khác một bậc, trong một gia đình kiếm tiền cũng quan trọng như người quản lý gia đình.

Nhưng Dương Hà không cho là như vậy, luôn cảm thấy cậu không có tiền đồ, vênh mặt hất hàm sai khiến cậu.

Cũng chính là tính tình cậu tốt, Vân Khuynh không cách nào hiểu được vì sao hai người không ly hôn.

Nói cho cùng cũng là chuyện giữa người lớn, cô cũng không quản được.

Cậu: Tiểu Khuynh à, ngủ chưa? Con nói hôm nay đi học, thế nào?

Vẫn là tin nhắn gửi lúc tám giờ.

Lâm Khuynh trả lời tin nhắn cho cậu, mặc kệ có được hay không, cô đều là báo tin vui không báo tin buồn, huống chi cô cảm thấy rất tốt.

Ngoại trừ... bạn cùng bàn tính tình có chút kỳ quái.

Bất quá Vân Khuynh cảm thấy, Sở Diệu chính là Sở Diệu kia, cậu là người tốt.

Sở Diệu giúp cô lấy lại di động, là người đặc biệt tốt.

Lắc đầu, Vân Khuynh đem suy nghĩ trong đầu loại bỏ, bắt đầu làm bài tập.