Chương 11.2

Tan giờ tự học buổi tối, Vân Khuynh và Thẩm Diệu tạm biệt ở cổng trường, cô đi một đoạn đường, nhìn thấy xe trong nhà Mercedes màu đen.

Cô khom lưng lên xe:

"Chú Phương, làm phiền chú rồi.”

Đây là lần đầu tiên chú Phương tới đón Vân Khuynh tan học, có chút thận trọng, công việc của chú rất đơn giản, đón mấy đứa nhỏ trong nhà đi học, trước là hai, bây giờ là ba.

Vân Khuynh vốn muốn ở ktx, nhưng Vân Cao Lãng không đồng ý, cảm thấy ở nhà tốt, hơn nữa còn sắp xếp chú Phương đưa đón cô.

Cô đến Lệ Thành đã lâu, vẫn chưa thích ứng được với cuộc sống của nhà họ Vân.

Cũng không phải đối với cô không tốt, mà là đối với cô quá tốt, tốt có chút không bình thường.

Dựa theo lẽ thường mà nói, một nhà bốn người bọn họ hẳn là rất hòa thuận, cuộc sống gia đình rất hạnh phúc, có thêm một "người ngoài" như cô, hẳn là đều không thích cô mới đúng.

Vân Cao Lãng coi như không tính, tốt xấu gì cũng là cha ruột của cô, đối tốt với cô cũng không có gì, nhưng dì Tưởng, Tiểu Ngọc và Tiểu Thần, đều đối xử với cô đặc biệt tốt, rất thân thiết, coi cô là người một nhà, cái này làm cô cảm thấy rất không được tự nhiên.

Cũng không biết có phải bởi vì cô chưa từng được sự yêu thương như vậy hay không, hay là bởi vì thành kiến ở trong lòng tạo thành, cảm thấy không phải người thân nhất định sẽ không thân cận nhiều, cho nên đột nhiên cử xử tốt với cô, cô sẽ không được tự nhiên.

Có câu "Tri nhân tri diện bất tri tâm" Vân Khuynh cũng không dám cam đoan dì Tưởng thật lòng với cô, nhưng hai người không thân không quen, có thể giả vờ đã là rất tốt rồi.

Về đến nhà, Tiểu Thần đang xem phim hoạt hình, nhìn thấy cô chạy tới:

"Chị, sao chị về muộn thế?"

“Chị mới tan học, sao em còn chưa đi ngủ."

Tiểu Thần mới học năm thứ năm, có chút thịt nhiều, rất đáng yêu.

“Xem thêm một lát nữa là đi"

Ánh mắt vẫn còn dính trên TV.

Tưởng Mai bưng bát từ phòng bếp đi ra”

"Tiểu Khuynh về rồi, dì Lục làm vằn thắn, cố ý gói đồ chay, con lại đây ăn một chén đi, lớp 12 muộn thế này mới tan học, nếu mùa đông lạnh thì sao bây giờ.”

Vân Khuynh đặt cặp sách xuống:

"Cảm ơn dì Tưởng.”

“Ăn đi."

Tưởng Mai gật đầu, quay đầu nói: "Tiểu Thần, đi ngủ thôi, ngày mai lại xem.”

“Con biết rồi, mẹ sẽ đi ngay."

Tiểu Thần ngoài miệng nói đã biết, nhưng vẫn ôm điều khiển từ xa không chịu buông tay.

Tưởng Mai đi qua tắt TV, kéo cậu lên lầu ngủ.

Vân Khuynh uống một ngụm canh, rất ngon nuốt vào trong bụng rất ấm, cô cắn một miếng vằn thắn, là nhân cà rốt.

Bà ngoại qua đời đã ba tháng, Vân Khuynh nhìn thoáng qua dải lụa màu đen trên cổ tay, cô phải giữ đạo hiếu cho bà ngoại một năm, không thể ăn mặn, chỉ nói một câu này dì Tưởng liền nhớ kỹ.

Ăn xong hoành thánh cô cầm bát đi rửa, lại bị dì Lục ngăn cản:

"Nhanh đi làm bài tập, sớm một chút làm xong sớm một chút đi ngủ, để dì tới rửa cho con, hoành thánh có hợp khẩu vị con không?"

“Cảm ơn dì Lục, hoành thánh ăn rất ngon.”

Vân Khuynh không cố chấp rửa chén, sau khi nói lời cảm ơn lên lầu, phòng ở lầu ba, chỉ có cô và Vân Ngọc ở.

Lúc đi qua phòng Vân Ngọc, cửa phòng đột nhiên mở ra, dọa Vân Khuynh nhảy dựng.

“Chị, chị mới về à."

Vân Ngọc thay áo ngủ, xem ra chuẩn bị nghỉ ngơi.

“Mới tan học, ở dưới lầu ăn khuya."

Vân Khuynh giơ tay kéo cặp sách.

“Không phải chứ, cấp ba mệt mỏi như vậy sao, em cũng không muốn học nhiều như vậy đâu."

Vân Ngọc dựa vào cửa, gãi gãi tóc.

Vân Khuynh bật cười: "Em còn sớm mà.”

"Chị, thành tích toán học của chị có phải đặc biệt tốt hay không, có thể dạy em, lần trước em thi cuối kỳ toán mới thi được năm mươi điểm, mẹ em thiếu chút nữa đánh em."

Vân Ngọc hạ thấp giọng, như là sợ bị mẹ nghe thấy.