Cũng không còn sớm, mọi người từ biệt nhau liền rời đi. Mặt Mân phi tươi cười chào hỏi mọi người suốt một ngày, cùng nhi tử bảo bối nói vài câu thân mật, sau đó vào điện tháo trang sức, tắm rửa thay y phục, phân phó cung nữ thổi tắt đèn và kéo rèm cửa xuống.
Trong bóng đêm, Sở Thừa Hi mở hai mắt ra, sờ soạng xuống giường, thay y phục, lại lôi tiểu thái giám mướp đắng ra ngoài.
"Ngài luôn như vậy, cũng không biết Hãn Hải Hiên đã cho ngài uống loại thuốc mê hồn gì..."
Tiểu thái giám có khuôn mặt mướp đắng tên là Ngư Tiến, lần nào bộ dáng cũng miễn cưỡng, nhưng mỗi lần lại để Sở Thừa Hi đạt được nguyện vọng, Sở Thừa Hi lại rất thích dáng vẻ nhỏ ngượng ngùng của hắn.
Theo lý là đã muộn như vậy, y thân là Hoàng tử đi lại trong thâm cung rất dễ bị phát hiện, nhưng Trường Xuân cung cách Hãn Hải Hiên khá gần, Hãn Hải Hiên cơ hồ tương đương với lãnh cung, thị vệ tuần tra trên đường đều ngại chỗ bẩn thỉu đó, Sở Thừa Hi đã dốc sức chạy, vóc dáng nhỏ bé, cũng miễn cưỡng có thể lẻn vào.
Vừa vào Hãn Hải Hiên, toàn thân sẽ bị bao trùm bởi một luồng hàn khí lạnh thấu xương, nơi đây không có đĩa long hay lò sưởi, khó có thể tưởng tượng được rằng vị Thất Hoàng tử mới tròn mười ba tuổi lại sống ở đây, càng khó tưởng tượng hơn Thất Hoàng tử bị mọi người ruồng bỏ, tương lai lại leo lêи đỉиɦ Chí Tôn, trở thành Hoàng Đế Đại Thịnh.
Đã muộn như vậy, Thất Hoàng tử Sở Minh Tuệ đang làm gì?
Đêm dài đằng đẵng, cung điện trống trải khiến người cô quạnh lạnh lẽo không ngủ được. Trước đây, hắn đã quen với cuộc sống vắng vẻ như vậy, không có ai ở cùng cùng hay nói chuyện, có lẽ từ khi Thừa Hi ca ca xông vào nơi này, hắn mới phát hiện ra rằng ở một mình thật khó.
"Thừa Hi ca ca, thực xin lỗi, tối hôm qua ta không cẩn thận đè phải huynh, hôm nay ta sẽ ngoan ngoãn, sẽ không làm huynh buồn..."
Thứ mà Sở Minh Tuệ cẩn thận cầm trên tay là một con búp bê vải rách rưới.
Con búp bê vải được làm bằng nhiều loại vải khác nhau, vừa cổ quái vừa quái dị dễ thương, được thêu bằng chỉ lụa đen là đôi mắt đẹp của Thừa Hi ca ca, đôi mắt ấy luôn ôn nhu chăm chú nhìn hắn, đôi môi mềm mại của Thừa Hi ca ca được thêu bằng chỉ lụa hồng, nụ cười trên khóe môi luôn nở khiến người ta nhớ đến mật đường ăn từ nhiều năm trước.
Hắn cũng chọn một bộ đẹp nhất trong số ít quần áo mà hắn có, cắt ngắn hai tay áo, làm một xiêm y đỏ cho Thừa Hi. Hắn nghĩ rằng Thừa Hi ca ca trông đẹp nhất trong bộ xiêm y đỏ.
Chuyện làm búp bê này không phải là thứ mà Sở Minh Tuệ làm được nếu không có thầy. Đã rất lâu rồi, khi phụ hoàng không đến thăm hắn và mẫu thân, mẫu thân chỉ có một mình canh giữ cung điện to lớn như này, bà làm búp bê.
"Mẫu thân, người làm búp bê có ích lợi gì?"
Khuôn mặt mẫu thân trong ký ức đã bị mơ hồ đi, chỉ có nụ cười trên môi của mẫu thân khiến hắn ấn tượng sâu sắc: “Chờ đến khi nương làm xong con búp bê này, phụ thân con sẽ đến thăm con.”
"Lợi hại như vậy sao!"
Mẫu thân bế hắn đến bên giường và ngồi xuống, đôi bàn tay mảnh khảnh đã làm nên con búp bê tinh xảo đến nỗi ngay cả bộ râu của cha cũng sống động như thật.
Mẫu thân bịt mắt con búp bê bằng một miếng lụa đỏ.
"Bịt mắt bằng lụa, trong mắt hắn liền không nhìn thấy người khác, chỉ thấy ta xinh đẹp như hoa."
Mẫu Thân đóng đinh hai tay con búp bê bằng kim bạc.
"Nếu dùng kim đóng đinh vào tay, tay hắn liền không thể nắm tay với người khác, chỉ có thể ân ái triền miên cùng ta."
Bàn chải mềm được dán mịn bằng hồ trắng và đánh vào lòng bàn chân của búp bê.
"Dính vào chân hắn, hắn không cách nào tiến cung người khác, chỉ có thể mỗi ngày đến Hãn Hải Hiên bồi ta."
Cuối cùng, Mẫu Thân dùng kéo vàng rạch ngực trái của búp bê, lấy bông gòn ra, nhét nhét ngải cứu vào, lại cắt đầu ngón tay, nhỏ những hạt máu đỏ như san hô rồi khâu lại.
"Dùng ngải phong tâm, từ bây giờ về sau kết tóc làm phu thê ân ái, không có nghi ngờ. Sở Chính Đức, trong lòng chàng không được phép có những nữ nhân khác, ngoại trừ thϊếp."