Chương 15

Sở Minh Tuệ rất hâm mộ con búp bê do mẫu thân làm, nó rất đẹp và tinh xảo, không giống như của hắn, Hãn Hải Hiên không có những loại vải vóc tốt, cũng như tơ kéo vàng và càng không có chỉ đỏ cúng thất như vậy để làm búp bê xuất thần như trong ký ức.

Mặc dù……

Con búp bê của hắn xấu xí, mà hắn ưa thích nó là được.

Hôm nay là sinh nhật của Thừa Hi ca ca, và cũng là sinh nhật của hắn, nhưng có rất nhiều người tổ chức sinh nhật cho Thừa Hi ca ca trong Trường Xuân Cung, hắn thậm chí không thể tặng bất kỳ món quà tử tế nào, vậy làm sao lại không biết xấu hổ mà nói “Hôm nay cũng là sinh nhật của ta, Thừa Hi ca ca có muốn ở lại cùng với ta không?"

Sở Minh Tuệ cảm thấy mình mâu thuẫn, trong lòng như có hai tiểu nhân đang đánh nhau, một người nói hắn thật ngu ngốc, sao không để Thừa Hi ca ca ở lại với hắn một hồu, người kia nói hắn làm rất đúng, Thừa Hi ca ca được rất nhiều người yêu mến, căn bản sẽ không cần con quỷ đáng thương như hắn.

Nhưng con quỷ đáng thương cũng muốn có người ở cùng.

"Thật tuyệt nếu Thừa Hi ca ca có thể tổ chức sinh nhật cùng ta."

Sở Minh Tuệ không còn gì khác nên đã cắn ngón tay của chính mình, nhỏ một giọt máu lên ngực búp bê và ước một điều ước.

"Mẫu thân phù hộ, như vậy còn tốt hơn không có gì. . ."

Cánh cửa một tiếng cạch, đột nhiên mở ra, gió tuyết bên ngoài thổi vào, lạnh hết sức.

"Ngư Tiến, đợi ta ở ngoài một lát, ta ra ngay."

Đó là giọng nói của Thừa Hi ca ca!

Đó thực sự là giọng của Thừa Hi ca ca!

Sở Minh Huệ hai mắt sáng lên, vội vàng giấu búp bê ra sau lưng, kinh ngạc nhìn Sở Thừa Hi.

Khi hắn đang nhìn Sở Thừa Hi, Sở Thừa Hi cũng đang nhìn hắn.

Không biết vì sao, Sở Thừa Hi cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi của Sở Minh Tuệ còn tái nhợt hơn so với khi y rời đi, không có một giọt máu, vốn dĩ hắn có mái tóc đen dày và dài, xõa xuống như nữ nhi người ta, càng làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo và xinh đẹp tuyệt trần, giống như một con rối vô hồn, chỉ có một đôi con ngươi màu tím mở to, sáng lạn chói mắt và đẹp đến kinh tâm.

"Nghe nói hôm nay là sinh nhật của đệ, không nghĩ tới hai chúng ta sinh cùng một ngày, thật trùng hợp, ta tới thăm đệ."

Sở Thừa Hi tự nhủ trong lòng chuyện gì đang xảy ra, cậu bé này trông sợ hãi hơn là kinh hỉ.

"Đệ làm sao vậy, vì sao sắc mặt tái nhợt như thế này? Bị bệnh sao?"

Sở Minh Huệ lắc đầu.

Sở Thừa Hi tiến lên một bước, Sở Minh Tuệ lùi lại một bước.

Sở Thừa Hi: "Hả?"

Thật kỳ quái.

Mỗi lần y đến, Tiểu Thất đều rất vui vẻ, giống như một chú cún con, hai mắt sáng ngời, hận không thể dính lấy y suốt ngày, tại sao hôm nay ... có vẻ như cún con đã làm chuyện xấu gì nên cố gắng đang muốn giấu nó đi.

Sở Thừa Hi ánh mắt rơi vào hai tay hắn giấu đồ ở sau lưng.

Dường như có đồ bị giấu ở sau lưng.

Sở Thừa Hi ác ý nói: "Khụ Khụ, hôm nay nếu như đệ không tiện, vậy ta đi trước, lần sau gặp lại."

"Không! Đừng mà! Thừa Hi ca ca, đừng đi!"

Làm sao có thể cam lòng để y rời đi sau khi thật vất vả đã mong chờ y đến? Sở Minh Tuệ nhanh chóng bước về phía trước kéo lấy ca ca của hắn, con búp bê giấu trong tay cũng rơi xuống đất.

"Đây là gì?"

Sở Thừa Hi tò mò nhặt thứ đồ xấu xí đó lên.

Nguy rồi, y đã nhìn thấy!

Sở Minh Tuệ rất lo lắng rằng hắn sẽ bị ca ca mình chán ghét? Liệu hắn có bị ca ca vứt bỏ không? Hắn chỉ là nhàm chán muốn làm một con búp bê, hắn không muốn giống mẫu thân bị phụ hoàng đối xử như vậy, dù sao nguyên vật liệu cũng không đủ...

"Ha ha ha."

Thứ xấu xí dễ thương này khiến Sở Thừa Hi bật cười.

"Thật là xấu, thứ này, làm sao có thể xấu như vậy, đệ nhặt được từ nơi nào, con mắt, cái mũi, ai nha, thật bẩn, đây là cái gì!"

Thứ bẩn thỉu đó chính là máu của hắn.

Sở Minh Tuệ: "..."

Mặc dù hắn thở dài một hơi, nhưng hắn cũng không cảm thấy cao hứng với chuyện đã xảy ra.

Xấu xí ở chỗ nào, rõ ràng đáng yêu như thế!