Chương 13

Sở Cảnh Diệu làm đề không được nhưng kể chuyện xưa lại là một tay lành nghề, hai người tránh cung nữ, đi đến một góc hẻo lánh, kể lại câu chuyện đã phủ đầy bụi.

Câu chuyện là một bi kịch hoàn hảo.

Hoàng đế trẻ tuổi tuấn mỹ vi phục đi tuần, gặp được thiếu nữ xinh đẹp đến từ ngoại tộc, thiếu nữ kia tên là Điệp Nhi, sinh ra đã có một đôi mắt màu tím lộng lẫy như bảo thạch.

Điệp Nhi đến từ dân tộc thiểu số bí ẩn Điệp tộc, là phù thủy xuất sắc nhất từ trước đến nay của Điệp tộc. Điệp tộc từ trước đến nay luôn sùng bái việc một đời một đôi, đối với tình yêu tràn ngập ảo tưởng đi theo nam tử mình yêu quý đến hậu cung của Điệp Nhi, mới phát hiện mình chẳng qua chỉ là một trong ba ngàn giai lệ của ông ấy.

Mới đầu nàng ta còn có thể an ủi mình, nhiều nữ nhân như vậy nhưng Hoàng đế vẫn yêu nàng ta nhất, nhưng sau lại phát hiện ra, trong lòng Hoàng đế yêu nhất chính chính thê của mình, Thuần Hiếu Hoàng Hậu, người được gả làm vợ của ông ấy từ lúc còn ở vương phủ.

Vậy còn nàng ta là gì? Điệp Nhi nàng là cái gì? Nàng ta là một con bướm xinh đẹp, nhưng Hoàng đế không chỉ thích bướm, ông ấy cũng thích hoa hồng, mèo con, ngọc bích, còn có Bạch Nguyệt Quang mà ông ấy yêu thích nhất.

Điệp Nhi hạ cổ Hoàng đế, lấy tình yêu làm độc, lấy máu làm chất dẫn, từ nay về sau trong mắt tình lang ngoại trừ nàng ta ra không còn nữ nhân nào khác, chỉ đêm đêm vui vẻ với nàng ta trên giường. Ngắn ngủi một năm, Điệp Nhi từ Điệp Quý nhân thăng chức thành Điệp phi, sau khi sinh Sở Minh Tuệ lại thăng chức lên Điệp Quý phi.

Nhưng nàng ta vẫn không cam lòng, vẫn không thỏa mãn, bởi vì Thuần Hiếu Hoàng Hậu vẫn còn, người Hoàng đế yêu thích nhất chính là Thuần Hiếu Hoàng Hậu vẫn còn, cuối cùng, nàng ta khiến Hoàng đế tự tay ban cho nữ nhân mình yêu nhất, cũng chính là Thuần Hiếu Hoàng Hậu cái chết, làm cho Hoàng đế tỉnh táo lại, phát hiện người yêu bên gối đúng là một con đàn bà đáng sợ, dung nhan như hoa nhưng tâm địa rắn rết, mỗi một giây cùng nàng ta ân ái triền miên đều làm cho người ta sợ hãi.

Hồ điệp không nên bay vào thâm cung, nơi này không có đủ tình yêu để làm mật hoa cho nàng ta, năm đó ra tay anh hùng cứu mỹ nhân, vốn là sai lầm.

"Thì ra là như vậy..." Sở Thừa Hi cảm thán nói.

Lúc đàn chị viết sách đã oán giận với y, mưu quyền chính kịch quá khó viết, phải làm sao để mở màn cho nam chính đây? Đơn giản, thô bạo, nhưng cũng thoải mái.

Sở Thừa Hi vừa vặn đọc xong một quyển tiểu thuyết ‘Khởi điểm Vu Cổ’, liền nói dứt khoát thêm cho nam chính một ngón tay vàng lấy máu làm cổ, cho dù không quyền không thế, có cổ độc là có thể dễ dàng khống chế lòng người, cái này không phải không cần viết mưu quyền phức tạp nữa sao?

Nhưng thật ra, học tỷ chỉ đơn giản thiết lập nam chính Sở Minh Tuệ có thể dùng máu chế cổ, cụ thể không triển khai sâu, không ngờ thế giới này lại tự động bổ sung.

Đồng thời điều này cũng bù đắp cho một lỗ hổng rất lớn trong cốt truyện ——

Nếu Đại Hoàng tử Sở Thừa Doanh bản tính thuần thiện, sao có thể hoàn toàn không đưa tay giúp đỡ Thất Hoàng tử cô đơn chứ? Vì sao cũng giống như những người khác trong thâm cung này, để cho hắn tự sinh tự diệt?

Thì ra còn có chuyện cũ ngang ngược vắt qua đó.

Mẫu thân Thất Hoàng tử Điệp quý phi hại chết mẫu hậu của hắn, huyết hải thâm thù như thế, thánh nhân Bồ Tát ngay cả một con kiến cũng không nỡ gϊếŧ, chỉ sợ cũng không thể nào buông bỏ được.

Không giận chó đánh mèo với Sở Minh Tuệ, đã là Sở Thừa Doanh rộng lượng rồi.

“Nhưng Tam ca, làm sao huynh biết những thứ này?” Sở Thừa Hi tò mò nói.

Điều này có thể hỏi đến đáy lòng của Sở Cảnh Diệu, hắn lộ ra một nụ cười đắc ý.

"Mỗi lần ta đọc sách trong thư phòng, mấy cung nữ ma ma đó canh giữ ở bên ngoài, tất nhiên phải tán gẫu, vô cùng náo nhiệt, ta liền chuyển một chiếc ghế nhỏ lại, vụиɠ ŧяộʍ ngồi ở phía sau cửa, thỉnh thoảng uống một chén trà nóng, ăn một đĩa điểm tâm, chuyện không vừa ý cũng tan thành mây khói."

Sở Thừa Hi: "..."

Sở Thừa Hi: ???

Không phải chứ, Tam ca, ngươi không biết vì sao ngươi lại đứng thứ nhất từ dưới lên sao? Thật sự không biết sao?