Chương 35: Công khí

Chương 35: Công khí (*).

(*) Khí thế của mấy anh công.

Bạc Văn Thời cau mày, chưa đợi hắn kịp nói gì, Thời Nhạc đã mở mắt tròn xoe, hỏi hắn: “Chẳng nhẽ anh còn muốn tôi dùng miệng đút cho anh ăn sao?”

Như vậy cũng không phải là không thể.

Thời Nhạc nhìn con tôm hùm đất trên tay, nóng lòng muốn thử.

Bạc Văn Thời: “...”

Mí mắt Bạc Văn Thời giật giật, dùng miệng đút ăn, chắc chắn cậu nhóc lưu manh này có thể làm được chuyện này.

Vào lúc Thời Nhạc đang định cho con tôm hùm đất vào miệng, Bạc Văn Thời bỗng nghiêng qua, môi mỏng lướt qua ngón tay cậu, một miếng ăn hết con tôm hùm đã được lột vỏ.

Cay.

Vị cay nồng đậm, vị giác của hắn muốn phát nổ.

Sắc mặt Bạc Văn Thời khẽ biến, cầm lấy cái ly trên bàn, chuẩn bị uống nước để áp vị cay xuống.

Nhưng nước trong cốc, sớm đã bị uống hết rồi.

Thời Nhạc thấy hắn đang tìm nước uống, vội xoay người, chạy tới phía bàn trà, trên bàn trà còn có cốc sữa bò cậu chưa uống hết.

“Cho anh.”

Thời Nhạc đưa cốc sữa bò cho hắn, để hắn tranh thủ uống hai ngụm sữa.

Bạc Văn Thời thật sự bị miếng tôm hùm cay biếи ŧɦái này làm cho cả khoang miệng tê dại.

Nhìn cốc sữa bò được đưa qua, không kịp nghĩ ngợi nhiều, ngay lập tức cầm lấy, uống cạn nửa cốc sữa còn lại.

Sau khi uống xong, cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Thời Nhạc nhìn sắc mặt của hắn khôi phục, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.

“Anh làm tôi sợ muốn chết.”

Cậu nắm lấy góc bàn, đầu nhỏ rũ xuống: “Tôi không biết anh không thể ăn cay biếи ŧɦái, rất xin lỗi.

“Không trách cậu”

Bạc Văn Thời cũng đã quên lúc cậu gọi tôm hùm đất, đã nhờ nhà hàng làm suất cay biếи ŧɦái cho Thời Nhạc.

Bình thường hắn có thể ăn cay, nhưng loại cay biếи ŧɦái này, hắn nhất thời không thích ứng kịp.

Thời Nhạc vẫn có chút áy náy.

Cậu ăn nốt mấy miếng tôm hùm vốn định lột vỏ cho Bạc Văn Thời, sau đó lau lau tay, lấy cho Bạc Văn Thời một ly trà.

Vật lộn một lát.

Bạc Văn Thời gõ gõ đầu cậu, đưa cho cậu một cái máy tính bảng, để cậu an phận một chút: “Đừng làm loạn nữa, ngồi xem phim, không cần phải lấy thêm nước cho tôi”

Máy tính bảng là Bạc Văn Thời dùng cho mục đích cá nhân, trong đó còn có mật mã vân tay.

“Không mở được.”

Thời Nhạc chọc chọc màn hình, lẩm bẩm.

Bạc Văn Thời nhìn cậu, vươn ngón tay mở mật mã, mở khóa xong, lại cầm tay Thời Nhạc thêm mã vân tay của cậu.

“Được rồi.”

Thêm xong dấu vân tay mới, Bạc Văn Thời buông tay ra. Như vậy đợi lúc nữa nếu không cẩn thân tắt máy, cũng không cần hỏi hắn dấu vân tay, mất công hắn mở khóa, tương đối bớt việc.

Thời Nhạc được thêm dấu vân tay vào máy tính bảng cá nhân của Bạc Văn Thời, đôi mắt vui vẻ cong lên.

Cậu cố tình tắt máy, mở khóa, lại tắt máy, lại mở khóa, không ngừng lặp đi lặp lại quá trình này.

Giống như cơ thể sống bị trí tuệ thiểu năng vừa mới ra lò.

Bạc Văn Thời: “...”

Trong lúc Bạc Văn Thời lật xem văn kiện, vô tình liếc qua nhìn thấy một màn này, đáy mắt tràn đầy phức tạp.

Sau khi lặp đi lặp lại quá trình mở máy tắt máy, rốt cuộc Thời Nhạc cũng thỏa mãn, đặt máy tính bảng lên bàn, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu mấy phần mềm trong máy tính bảng.

Cậu mở trình duyệt, bắt đầu tìm kiếm bản tin địa phương, muốn xem qua một chút việc của Liễu Diệu có bị đưa tin hay không.

Tình hình trong phòng hôm nay như thế nào cậu cũng chưa nhìn rõ, nhưng nhiều máu như vậy, cậu cũng có thể đoán được bên trong xảy ra không ít chuyện.

Cục cảnh sát bên kia cậu cũng đã hỏi được một chút tin tức, dù không phải tin tức quan trọng, nhưng cũng coi như có thể cho cậu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong phòng.

Nghe nói bày rất nhiều tà vật, tơ hồng, tàn hương, còn có có cả con búp bê vải không biết vì sao lại bị xé rách, còn Liễu Diệu cả người toàn máu nằm giữa đống vải bông vụn.

Cha mẹ Liễu Diệu ở cửa phòng, hình như là quá sợ hãi, bị dọa tới mức ngất đi.

Thời Nhạc báo cảnh sát kịp thời, nếu không chưa chắc đã có người phát hiện được tình hình trong phòng.

“Liễu Diệu, còn có cả ba mẹ cô ấy hiện tại đều đang trong bệnh viện.”

Thời Nhạc ghé vào bàn, hỏi Bạc Văn Thời: “Đợi chút nữa anh tan ca, muốn cùng tôi ghé qua xem sao không?”

Bạc Văn Thời “Ừ” một tiếng.

Thời Nhạc nghe thấy tiếng đáp này, hai con mắt đều vui vẻ sáng lấp lánh.

Bàn xong chuyện của Liễu Diệu, Thời Nhạc bắt đầu dùng máy tính bảng viết lách vài thứ.

Cậu một bên viết, một bên lải nhải với Bạc Văn Thời: “Trong vài ngày tới Internet của Địa phủ tụi tui sẽ được lắp đặt xong, nhưng ở Địa phủ còn ít bán điện thoại quá.”

“Tôi định tìm người có tay nghề, làm một lô điện thoại di động, đem đến Địa phủ bán cho bọn họ.”

“Bán xong rồi sao nữa?”

Bạc Văn Thời tiếp lời.

“Trên điện thoại của Địa phủ tại tui có thể cài đặt một số app! Người nào mua điện thoại di động, sau này sẽ rất thuận tiện trong cuộc sống thường ngày, không chỉ có cuộc sống thuận tiện, còn có thể sử dụng điện thoại để kinh doanh, cố gắng làm giàu.”

Thời Nhạc nghĩ đến đây, rất có tham vọng: “Hiện tại bọn quỷ kia có hơi rối loạn hay gây chuyện, là do bọn họ rảnh đến phát chán. Chờ đến khi có điện thoại di động, cuộc sống của bọn họ dần trở nên phong phú, chắc chắn sẽ không nhàm chán như trước nữa.”

“Hơn nữa, thú vui tiêu khiển của bọn họ cũng nhiều thêm vài trò giải trí, hiện tại bọn họ chỉ có cách nhảy Disco trên phần mộ và tụ tập lại dựng sân khấu kịch để biểu diễn 101 cách chết, Tô Chu nói, bọn họ đã sớm chơi chán mấy trò này rồi.”

Nhảy Disco trên phần mộ.

Dựng sân khấu biểu diễn cách chết.

Mí mắt Bạc Văn Thời giật giật, chỉ cảm thấy tuy rằng chưa được nhìn thấy tận mắt, nhưng chỉ tưởng tượng một chút thôi cũng đã cảm thấy cả người không khỏe.

Hắn cắt ngang lời lảm nhảm của Thời Nhạc: “Sở thích của mấy con quỷ dưới Địa phủ đều như thế sao?”

Thời Nhạc mờ mịt gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ đều là quỷ, cho dù cho bọn họ chơi mấy trò chơi của dương gian, bọn cũng không chơi được.

Bạc Văn Thời “Ừ” một tiếng, lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận ở dương gian thật tốt.

Không phải xem nhảy Disco trên phần mộ.

Không phải xem quỷ diễn kịch.

Hắn vẫn còn rất nhiều tiền, có thể mua được bất cứ thứ gì hắn muốn.

Chẳng qua suy nghĩ như vậy, chỉ có thể càng kiên định hơn khi không nhìn thấy tên ngốc nào đó mà thôi.

Hai người tiếp tục làm việc trong văn phòng.

Thời Nhạc liệt kê ra một loạt app, cậu muốn tìm xem dưới Địa phủ có con quỷ nào chuyên về kỹ thuật không, để làm cho Địa phủ bọn họ.

Rất nhanh đã đến lúc tan tầm.

Vừa đến lúc, Thời Nhạc như một học sinh tiểu học chạy đến, đúng giờ kéo tay Bạc Văn Thời đang đánh máy.

“Bạc Văn Thời!”

Ánh mắt cậu mong chờ nhìn màn hình máy tính bảng vừa đúng lúc 6:30, còn đưa máy tính bảng đến trước mặt Bạc Văn Thời, nhắc nhở hắn: “Đã đến lúc tan làm rồi.”

Bạc Văn Thời cũng không có khái niệm gì về thời gian tan tầm, hắn có thói quen tăng ca.

Ngày thường cơ bản đều sẽ ở lại công ty làm việc đến khuya, hoàn thành công việc mới có thể về nhà.

Nhưng Thời Nhạc rất cố chấp đối với việc tan tầm.

Bạc Văn Thời nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của cậu, mở bản word đang chỉnh sửa, đánh thêm hai dòng chữ, lưu lại, thoát ra.

“Được rồi?”

Hắn tắt máy tính, sắp xếp lại mấy phần văn kiện mang về đọc, dẫn Thời Nhạc ra ngoài.

Thời Nhạc đẩy xe lăn cho hắn, vừa đẩy vừa không nhịn được hỏi hắn: “Anh có cần tôi chữa trị chân cho anh không?”

Bạc Văn Thời không cần suy nghĩ đã điềm đạm nói: “Không trị được.”

Chân hắn đã sớm bình phục. Hiện tại ngồi trên xe lăn, nguyên nhân chính là do lần trước hắn đã nói với Thời Nhạc, hắn không được là vì chân bị tàn tật.

Cho nên mới phải giả bộ bị què, nếu nói với Thời Nhạc là hắn lừa cậu.

Chỉ có hai kết quả.

Một là, tên ngốc này sẽ tức giận đến phát điện và không để ý tới hắn nữa.

Hoặc là, về sau hàng đêm tên ngốc này sẽ bò lên giường hắn, dụ dỗ hắn làm loạn.

Tạm thời cả hai kết quả này Bạc Văn Thời đều không muốn nghĩ đến. Thêm vào đó, ngồi trên xe lăn còn có thể quang minh chính đại lười biếng, phần lớn thời gian đều không cần phải đi.

Tổng kết lại, giả bộ bị què có gì không tốt, còn có thể tiếp tục giả bộ một thời gian nữa.

Trên đường tới bệnh viện, Thời Nhạc nhìn chằm chằm vào chân Bạc Văn Thời.

Hai chân nhìn rất có lực, cơ bắp không bị teo lại. Cậu cảm thấy hẳn là không quá khó để chữa trị.

“Ông chủ, đã tới nơi rồi.”

Lúc đến cửa bệnh viện, tài xế gọi Bạc Văn Thời đang nhắm mắt dưỡng thần ở phía sau.

Hai người cùng đi vào bệnh viện, còn tài xế chờ ở bên ngoài.

Bạc Văn Thời vừa đi vào trong bệnh viện không lâu, tài xế chờ ở bên ngoài, mở điện thoại di động tra cứu thực đơn dinh dưỡng cho người già, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người vội vàng cách đó không xa đang khóc.

Trông giống Bạc Hồng vẫn luôn bị cảnh sát truy lùng nhưng không bắt được bấy lâu nay.

Hắn nhíu mày, đuổi theo phía bên kia.

Nếu thật sự là Bạc Hồng…

Chắc chắn ông chủ muốn nhìn thấy hắn ta bị bắt.

Tài xế đuổi theo sau một hồi, bóng người kia chạy rất nhanh, không giống như tốc độ của người bình thường.

Cuối cùng, tài xế cũng không thể

đuổi kịp.

“Được rồi, báo cảnh sát vậy”

Bên ngoài, tài xế đang cung cấp manh mối cho 110. Bên trong phòng bệnh, Thời Nhạc cau mày nhìn Liễu Diệu đang nhắm chặt mắt nằm trên giường.

Cậu không xác định được, hiện tại bên trong thân thể này đang là Liễu Diệu, hay là Liễu Thi.

Đang suy nghĩ liệu có nên đánh thức cô ta hay không, bỗng nhiên Thời Nhạc nghe được tiếng động ở phía cửa.

Là tiếng thứ gì đó cọ xát trên mặt đất.

Thời Nhạc đi về phía cửa, nhìn ra bên ngoài, lúc này trên hành lang không có ai đi ngang qua.

Kỳ lạ.

Thời Nhạc nghi hoặc xoay người, chuẩn bị đánh thức nữ sinh trên giường bệnh.

Chính vào lúc này, ống quần cậu bị túm chặt.

Thời Nhạc cúi đầu.

Một con búp bê vải chắp vá rách rưới, hai con mắt màu đỏ như pha lê, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Thời Nhạc: “...”

Thời Nhạc bất ngờ lùi lại mấy bước, khuôn mặt nhỏ bị dọa sợ có chút trắng bệch, cậu run rẩy trốn về phía Bạc Văn Thời.

Con búp bê vải rách nát được chắp vá này, thiếu cả tay cả chân, trên vải dệt còn nhiễm chút máu, quá quỷ dị!

Rất giống trong phim kinh dị.

“Mi, mi – –”

Thời Nhạc run rẩy nhìn nó, còn chưa nói xong, đã bị con búp bê ngắt lời.

"Suỵt."

Búp bê vải, không, đó rõ ràng là con búp bê bị quỷ ám.

Con quỷ dùng ngón tay rách nát, đặt trên môi, nhìn cậu khoa tay múa chân ra hiệu im lặng.

Đợi đến khi bọn họ đều không phát ra âm thanh nữa, quỷ búp bê lại chậm rãi bò tới, kéo ống quần Thời Nhạc.

Kéo ống quần Thời Nhạc, nó dẫn đường, thẳng tắp hướng tới cửa.

Thời Nhạc tự nắm lấy tay mình, sợ hãi.

Cậu thật sự rất sợ cái này.

Trước kia lúc còn ở trên núi, Bạch Lang có lần hứng lên đòi dẫn cậu đi xem phim ma, nói là để khắc phục nỗi sợ quỷ của cậu.

Đến giờ Thời Nhạc vẫn nhớ rõ, hôm đó đêm đen gió lớn, cậu với Bạch Lang cùng nằm trên giường, vì để tạo bầu không khí, Bạch Lang còn tắt hết đèn trong phòng.

Trong phòng tối đen như mực, chỉ có máy tính trước mặt bọn họ tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Thời Nhạc căng thẳng ôm chăn, tạo nên hình ảnh đối lập so với Bạch Lang thoải mái cắn hạt dưa.

Ngay cả âm thanh mở đầu của bộ phim ma được phát ra từ máy tính cũng là thứ âm thanh kỳ ảo đáng sợ.

Ánh sáng phát ra từ máy tính, Thời Nhạc nhìn chằm chằm màn hình, trong màn hình, nhân vật chính ở trong một căn biệt thự lớn.

Trên hành lang trống trải, một con quỷ với đôi mắt màu xanh, trên khóe miệng mang theo nụ cười dữ tợn đột ngột xuất hiện.

Thời Nhạc bị dọa cổ họng kêu lên một tiếng, ngất thẳng cẳng ngay tại chỗ.

Tuy Bạc Văn Thời không biết cậu có quá khứ này, nhưng có thể nhìn ra, cậu quả thực đang rất sợ.

Không hề do dự.

Bạc Văn Thời tìm một chiếc túi nilong trên bàn trong phòng, trực tiếp xách đầu con búp bê ma đang kéo Thời Nhạc lên.

Búp bê ma: “?”

Búp bê ma thấy rõ trong mắt Bạc Văn Thời là sự ghét bỏ đối với nó, thiếu chút nữa thẹn quá hóa giận.

Còn Thời Nhạc cuối cùng cũng không bị nó kéo nữa, đáy lòng mới nhẹ nhàng thở ra.

Quả nhiên.

Có người, cho dù là ngồi xe lăn, vẫn giữ được khí thế như trước!

Ví dụ như ông xã của cậu.

À, không, ông xã của cậu không được, có khí thế cũng không công được.